Trong mắt Nghịch Nhi, Hành Dục chẳng khác gì một con cáo được phóng đại ra mấy trăm lần, năm cô bốn tuổi rưỡi con cáo đột nhiên biến mất, ý định đem hắn đi nướng ban đầu của cô bị đổ vỡ, nhưng rồi thôi, cũng chỉ buồn một ít hôm rồi mọi chuyện cũng coi là do xui rủi cho đến tận mười hai năm sau con cáo đó lại xuất hiện nhưng với một vẻ ngoài khác. Cô nghi vấn bản thân mình có đang tồn tại trong một không gian không hề thực tiễn?
"Ta nói ngươi này hồ ly! Chuyện ta làm chủ ngươi cũng đã nằm trong quá khứ, với lại lúc đó ta mang ngươi về còn nhằm mục đích khác chứ không hề tốt đẹp như ngươi tưởng, vậy nên bây giờ tôi không có nhu cầu đó nữa, cậu đi tìm chủ khác đi, họ sẽ đối tốt với cậu hơn tôi!".
??? Sao ??? Tìm chủ khác tốt hơn ??? Vậy khoảng thời gian hắn chuyên tâm tu luyện cực khổ như vậy là vì cái gì ???
"Nghịch Tiểu Nhi, em nói gì vậy hả, em... em... hức... tôi vì muốn được ở gần em mà nhẫn nhịn chịu đựng mười hai năm... hức... hức... giờ em lại bỏ rơi tôi, vậy công sức tôi bỏ ra là vì cái gì chứ?".
Nước mắt cáo long lanh như hạt ngọc đọng trên cánh hoa đào, Nghịch Tiểu Nhi không biết phải làm thế nào cho đúng, trước mắt phải dỗ nín hắn trước đã.
"Mới nói có mấy câu đã khóc rồi! Hồi đó mang ngươi về ta nhớ ngươi lầm lì lắm mà! Cào cấu ta suốt, thời gian qua ngươi ăn trúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-kiep-sau-toi-gap-em/2821199/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.