Hôm nay Nghịch Nhi trống tiết buổi sáng, hắn ngỏ ý muốn mang cô đến chỗ chụp hình của mình, tiện xem hắn phát huy nhan sắc, tiện cho hắn trông chừng cô luôn. 
Vẫn là đến chỗ công ty hôm trước, Nghịch Nhi theo hắn vào đến phòng chụp hình, hôm nay lại là một kiểu bày trí mới lạ. Căn phòng như tiến hóa từng ngày, mỗi ngày một kiểu sao mà ý tưởng dồi dào dữ vậy! Căn phòng này cũng rất lớn, tông trắng đơn giản, vật dụng không nhiều, chỉ có một bộ sofa mềm mại, một kệ đồ ăn vặt còn lại diện tích dùng để bày trí chụp ảnh. 
Ông lão kí hợp đồng với Kỷ Hành Dục từ ngoài đi vào, lão mặc một bộ comple màu xám hơi cũ kỉ, chiếc máy ảnh như vật bất ly thân đung đưa trên cổ lão, phong thái rất tùy hứng. 
Lão vào phòng thấy cô ngồi bắt chân trên sofa ăn thanh socola liền phất tay chào một cái, Nghịch Nhi phất tay chào lại, nhìn giáp một phòng chỉ thấy mỗi cô, lão hỏi. 
"Kỷ Hành Dục đâu rồi?". 
Cô cắn thanh socola một phát, chỉ ngón cái về phía căn phòng trong kia, lão liền tự hiểu mà gật gật đầu đi vào sửa soạn lại đồ đạc một chút. 
Thấy Nghịch Tiểu Nhi ngồi đấy có chút buồn chán, lão hỏi. 
"Cô là gì của cậu ta thế? Tôi cứ thấy hai người đi cùng nhau!". 
Lão già này đúng là nhiều chuyện! Hỏi han cũng chẳng có ý tứ của một bậc trưởng lão. Bọn ta ở chung chắc cũng không mấy thân thiết đâu ha!? Nghịch Nhi nghĩ thầm rồi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-kiep-sau-toi-gap-em/2821144/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.