"Ngươi đang cười cái gì?"
Thanh âm nam nhân đột nhiên gần ở bên tai, Đường Hoan lé mắt, chỉ thấy TốngMạch với vẻ mặt băng sương mà đi tới đây, sau đó ngồi xếp bằng ở trêngiường dường như muốn vận công chữa thương, chau mày.
Đường Hoan kinh ngạc, chẳng lẽ Khang Ninh bỏ không phải loại thuốc kia, mà là độc dược?
Khang Ninh không giống như là cái loại người này, có lẽ là kẻ thù của TốngMạch vụng trộm bỏ độc dược vào, Tống Mạch bởi vì không có phòng bị,không cẩn thận đã trúng chiêu?
Trong nháy mắt, Đường Hoan nghĩtới đủ loại âm mưu hãm hại, cho nên, khi Tống Mạch bắt đầu đỏ bừng cảmặt xé rách quần áo trên người, nàng nhìn thấy, nhưng không kịp phảnứng.
Đây, đây là có chuyện gì?
Tống Mạch đột nhiên mở mắt ra, hai mắt ửng đỏ, nhìn chằm chằm chăm chú vào nàng: "Ta trúng xuân dược, không ép ra được."
Đường Hoan há to miệng, ngay sau đó, người đã bị hắn kéo đến trên giường. Nam nhân vừa như bị điên xé rách quần áo nàng, vừa nghiến răng nghiến lợimắng nàng: "Nói, lúc dạ yến rốt cuộc ngươi nói những cái gì với KhangNinh? Có phải ngươi xui khiến nàng ta bỏ thuốc hay không? Có phải ngươithấy ta vô luận như thế nào cũng không chịu muốn ngươi, liền mượn taynàng ta bỏ thuốc cho ta, sau đó ngươi nhân cơ hội tốt này đưa lên haykhông? Ngươi nữ nhân... hèn hạ này! Được, ngươi đã muốn, ta dùng ngayngươi giải độc, sau đó cũng không cần chờ đến ngày mai, ta lập tức giếtngươi!"
Đường Hoan cái gì cũng không làm được, cái gì cũng nóikhông nên lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-giac-mong-xuan-cua-nu-hai-hoa-tac/1538897/chuong-110-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.