Về lần đầu tiên gặpmặt của hai người kiếp này, Đường Hoan nghĩ tới rất nhiều loại khả năng. Tình hình tốt nhất là Tống Mạch không có thông minh như vậy, hắn bởi vì tình yêu đích thực trong miệng nữ quỷ mà tin tưởng nàng phía sau làthật sự động tâm, sau đó tốt với nàng. Tệ nhất là Tống Mạch quá hậnnàng, đi lên giết nàng luôn. Nhưng vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, Tống Mạch sẽ không còn nhớ nàng. Chẳng lẽ loại thủ đoạn huyền diệu sư phụ bố trí kia lại có tác dụng rồi? Nhưng Tống Mạch vẫn là thấy nàng nhìn quen mắt, chứng tỏ hắn vẫn còn có chút ấn tượng. Cho dù thế nào, tình huống bây giờ, ở dưới cái nhìn chăm chú tìm tòi nghiên cứu của hắn, Đường Hoan không có lòng dạ suy nghĩ quá nhiều. Hơn nữahắn còn nhớ cũng được, quên rồi cũng được, nàng cũng phải tiến hành giữnguyên kế hoạch. Nàng rủ mắt, mím mím môi, sắc mặt lạnh xuống:"Điện hạ, hôm nay là dân nữ lần đầu nhìn thấy uy nghi của điện hạ, nhưng dân nữ đã từng nghe gia phụ nhắc tới, khen ngợi điện hạ anh dũng giếtđịch, là hộ quốc vương gia của Đại Tống ta, tuyệt không phải kẻ trướcmặt mọi người khinh.bạc nữ tử đàng hoàng. Kính xin điện hạ buông tay,tránh cho có tổn hại danh dự của điện hạ ở trong dân chúng quan viên." Kiêu ngạo lớn mật, đúng là loại tính tình này của Thẩm Du, trừ Vệ Chiêu kiara, nàng ở trước mặt tất cả nam nhân đều chưa từng dịu dàng ngượngngùng. Nếu không phải... liếc mắt một cái là có thể nhận ra nàng, chỉ sợ ai cũng không nghĩ tới Thẩm Du đã chết, hiện tại trong thân thểnày đã đổi chủ ý chứ? "Cảnh Trữ hầu nói bổn vương như thế?" TốngMạch chẳng những không buông tay, ngược lại hơi tăng thêm sức lực, nângcằm nàng lên cao hơn, ánh mắt như băng, “Vậy lão có nói cho ngươi biết,bổn vương bảo thủ, một khi quyết định chủ ý thì không nghe người khuyên, lại càng sẽ không để ý cái nhìn của người khác hay không?" Đường Hoan giương mắt nhìn hắn: "Bẩm điện hạ, gia phụ chưa từng nói qua,chẳng qua hôm nay dân nữ tự mình lĩnh giáo, có điều là không biết điệnhạ đối với ta như vậy, ở trước mắt bao nhiêu người hủy danh dự của ta,tóm lại muốn như thế nào?" Tống Mạch không coi ai ra gì, chỉ nhìn chằm chằm con ngươi đen sáng ngời của nàng, trong mắt lại hiện lên mộtchút hoang mang: "Bổn vương thấy ngươi quen mặt, phảng phất như đã từngquen biết, loại cảm giác này, ở trên người người khác chưa bao giờ có,nhưng bổn vương cũng không nhớ được đã từng gặp ngươi khi nào, cho nênmuốn biết nguyên nhân. Ngươi, cũng không biết?" "Dân nữ khôngbiết. Có lẽ kiếp trước dân nữ nợ điện hạ, cho nên kiếp này lần đầu gặpnhau, điện hạ đã đưa dân nữ vào hoàn cảnh khó xử như thế." Đường Hoandời tầm mắt, lạnh giọng châm chọc nói. "Hay cho một cái miệnglanh lợi, bổn vương chỉ cho là Cảnh Trữ hầu năng chinh thiện chiến, cũng không nghĩ rằng còn biết dạy con gái như thế." Tống Mạch yên lặng nhìnchằm chằm vào nàng một lát, buông tay ra, xoay người đi đến cửa Thượngthư phủ. Mà khi hắn xoay người, đám người Lương thượng thư đã sớm thulại kinh ngạc trên mặt, đều cúi đầu rủ mắt, cho đến khi Tống Mạch dẫnđầu sải bước vào cửa phủ, mọi người mới vội vàng đi theo. Trên đường rất nhanh đã khôi phục náo nhiệt lúc trước, dường như cái gì cũng chưa từng xảy ra. Nhìn về chỗ bóng dáng Tống Mạch biến mất, Đường Hoan khó nén phức tạp tronglòng. Lời nói và việc làm vừa rồi của hắn, hoàn toàn phù hợp với tínhcách cao ngạo của hắn phù hợp với thân phận bây giờ của hắn, đường đường Vương gia, nếu thật sự là thấy một nữ tử quen mặt muốn biết nguyênnhân, hắn quả thật không cần kiêng nể cái gì. Nhưng là, hắn thật sựkhông nhớ rõ? Tuy nói Tống Mạch không nhớ rõ, đối với nàng mà nói tuyệtđối là chuyện vô cùng tốt, nhưng từ khi đi vào giấc mộng nàng cũng chưatừng có may mắn như vậy, đột nhiên như vậy, Đường Hoan cứ cảm thấy chẳng phải chân thật... Tống Mạch cố ý lừa nàng? Không đến mứcđó chứ, không đề cập tới loại người lạnh lùng như hắn có thể diễn khôngmột kẽ hở như thế hay không, hắn không có lý do gì lừa nàng mà! Có quyền thế, đối phó một nữ nhân xấu xa còn không dễ dàng? Nếu nàng là TốngMạch, nàng nhớ được những lừa dối kia, lại gặp phải người kia, nàng nhất định sẽ bắt đối phương lại dùng đủ loại nghiêm hình tra tấn bức nàngnói ra sự thật... Được rồi, may mà Tống Mạch không phải nàng, nàng không muốn chịu khổ như vậy. "Tỷ tỷ, đây … đây rốt cuộc là chuyện gìxảy ra vậy? Vì sao Điện hạ..." Thẩm Di dường như sợ hãi vịn vào bả vaiĐường Hoan, thanh âm còn có chút run rẩy, trong lòng lại không khỏi hưng phấn. Ả từng nghe nói chuyện của Đoan vương, vốn tưởng rằng là một hung đồ giết người như ngoé, không nghĩ tới vậy mà trông như thế... So sánhvới Đoan vương, Vệ Chiêu giống như một ngôi sao nhỏ bình thường bên cạnh trăng sáng, hoàn toàn không thể tranh sáng, mà khiến cho ả kinh ngạclà, Đoan vương vây mà chủ động tiếp cận Cảnh Trữ hầu phủ! Người như vậy, cho dù mỗi ngày chỉ có thể gặp mặt một lần, cũng cảm thấy mỹ mãn rồi. Trái tim của Thẩm Di đập “thình thịch thình thịch” không ngừng. Ả cho là ảđã yêu Vệ Chiêu, sau khi gặp Đoan vương, ả mới phát hiện đó chỉ là nhấtthời ảo tưởng. May mắn may mắn, tỷ tỷ không có gặp chuyện không may, chỉ cần tỷ tỷ cùng Vệ Chiêu định thân rồi, ả, cố gắng hết sức hơn ở trướcmặt Đoan vương xuất hiện vài lần, có lẽ Đoan vương có thể nhìn trúng ảta? Vừa rồi Đoan vương cũng nói, hắn thấy tỷ tỷ quen mặt, có lẽ, ngườilàm cho Đoan vương có cảm giác giống như đã từng quen biết với tỷ tỷ là ả đây? Sớm biết, vừa rồi nên to gan hơn một chút, để cho Đoan vương nhìnthấy đúng mặt ả. Nhưng mà trên người hắn lạnh như vậy, ả không khống chế được khẩn trương ... Thẩm Di vừa thẹn vừa giận, tay nhỏ bé nắm chặt khăn tay, mặc dù đang nóichuyện cùng Đường Hoan, một đôi mắt đẹp tương tự với Đường Hoan lại liếc về cửa Thượng thư phủ. Đường Hoan liếc ả một cái, trấn an vỗ vỗtay ả: "Muội muội không cần lo lắng, chúng ta tốt xấu gì cũng là con gái Hầu phủ, phụ thân lại là trọng thần triều đình, điện hạ sẽ không làm gì với chúng ta, vừa rồi hẳn chỉ là hiểu lầm mà thôi. Được rồi, mẫu thâncòn đang chờ chúng ta, chúng ta đi vào nhanh một chút đi thôi, đừng làmcho người nhìn chê cười." Thẩm Di gật gật đầu, đi hai bước, lạilo lắng giữ chặt Đường Hoan: "Tỷ tỷ, hôm nay xảy ra việc này, bên trongthượng thư phủ khẳng định đã truyền ra rồi, nếu không, tỷ về nhà tránhđầu sóng ngọn gió trước đi, chờ những lời đồn đại bừa bãi này lắng lạithì lại ra ngoài?" Đường Hoan nhìn ả cười: "Không cần lo lắng,truyền đi thì như thế nào? Là đường đường Đoan vương điện hạ trước mặtmọi người khinh bạc ta, một kẻ ác như hắn còn dám ra ngoài làm khách đó, sao ta lại không thể gặp người rồi? Đi thôi, tỷ tỷ không sợ bị ngườinói nhảm." Không thể khuyên nàng về phủ, Thẩm Di thất vọng tronglòng, lại vẫn là cười nói: "Tỷ tỷ rộng rãi, là ta nghĩ sai rồi, lát nữanếu ai dám thầm thì sau lưng, ta thay tỷ tỷ giảng đạo lý với nàng ta!" Đường Hoan chỉ cười không nói. Lòng người dễ thay đổi, nếu không có tận mắtnhìn thấy, ai có thể dự đoán được tiểu cô nương hoạt bát ngây thơ trướckia, chỉ vì hai nam nhân, lại ở trong hai tháng ngắn ngủi lĩnh hội thủđoạn như thế? Quả nhiên nữ nhân trời sinh đều biết diễn trò sao? Thẩm Di này, ánh mắt trái lại không tệ, tỷ tỷ ả coi trọng người nào ả liềnmuốn cướp người đó. Vệ Chiêu có thể tặng cho ả, Tống Mạch, Thẩm Di không sợ chết thì đi thử xem đi! Chẳng qua Đường Hoan đột nhiên cũng rất ngạc nhiên, nếu Tống Mạch thật sự không còn nhớ nàng, hắn... nhìn theo tìnhhình trong mấy giấc mộng trước hắn chậm chạp chưa lập gia đình, không có nàng, Tống Mạch tựa hồ cũng không có hứng thú với nữ nhân, Đường Hoanbây giờ muốn biết là, đối phó những nữ nhân "mang lòng bất chính" vớihắn, Tống Mạch cũng sẽ một kiếm giết đối phương sao? Hừ, bây giờhắn thoạt nhìn cũng là lạnh lùng không khác ngoài mộng lắm, nếu hắn dámnương tay với người khác, chỉ giết một mình nàng, vậy nàng, sau khithành quỷ cũng muốn liên hợp với sư phụ tra tấn hắn! Sư phụ không đánhlại hắn không sao, nàng không phải có Diêm La Vương sao? ~ Trong nhà Lương thượng thư tất tần tật con gái chưa xuất giá thì tầm bảy támngười, cộng thêm các tiểu thư phu nhân các nhà mang đến, trước khi yếnhội bắt đầu, toàn bộ trong hậu hoa viên yến phì hoàn gầy, khắp chốnngười còn đẹp hơn hoa. Bên cạnh vườn hoa, cạnh núi giả, trên cầu gỗ, mỹnữ như mây. Đường Hoan ngồi ở trong lương đình, trong tai ngheThẩm Di cùng bạn tốt quen biết của tỷ muội các nàng nói chuyện, thỉnhthoảng chen vào hai câu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm hướng tiền viện.Nàng là nữ hái.hoa tặc, đối với những mỹ nhân này không có hứng thú,nàng quan tâm Tống vương gia đằng trước hơn. Đừng nói, rốt cuộc là thânphận không giống, thay một bộ áo bào quý khí bức người như vậy, TốngMạch thoạt nhìn càng mê người hơn. Hắn càng lạnh lùng, nàng lại càng muốn lột quần áo của hắn xuống, để cho hắn nóng lên vì nàng. "A Du, cô đang suy nghĩ cái gì vậy?" Lương gia Tứ cô nương có quan hệ tốtnhất với Thẩm Du, thấy bộ dáng không tập trung của bạn tốt, nhịn khôngđược tiến đến bên người Đường Hoan, nhỏ giọng hỏi. "Không có gì,chỉ là hôm nay ở cửa gặp được rất nhiều thúc bá, đột nhiên rất nhớ chata, cũng không biết ông ấy ở Định Châu bên kia trôi qua như thế nào."Đường Hoan nói láo đã thành bản năng, nói như đúng rồi. "Thẩm báphụ à?" Lương Tứ cô nương suy nghĩ một chút, chợt nói: "À, ta nhớ rarồi, tháng trước phụ thân còn nhận được thư của Thẩm bá phụ đó, ta thấyphụ thân tươi cười đầy mặt, có lẽ Định Châu bên kia hết thảy thuận lợi,Thẩm bá phụ tất nhiên tốt lắm, cô không cần lo lắng nữa rồi!" "Phải không? Vì sao phụ thân chưa viết thư cho trong nhà vậy?" Trong lòngĐường Hoan vừa động, cầm tay Lương Tứ cô nương, lặng lẽ nói: "Ta rất nhớ phụ thân, Quỳnh An, cô có thể giúp ta lấy lá thư đó ra hay không? Tamuốn nhìn chữ viết của phụ thân ta một chút. Phụ thân vẫn nói cho dù làchữ của cùng một người, tâm tình không giống nhau, ý cảnh viết ra cũngkhông giống nhau. Phụ thân không viết thư cho ta, nên không phải sợ tanhìn ra chứ? Quỳnh An, Lương bá phụ thích nhất cô, cô hãy giúp ta mộtchút đi? Cô yên tâm, ta chỉ nhìn qua một cái, xem xong lập tức trả lạicho cô!" "Như vậy không tốt lắm, dù sao đó là công văn..." LươngTứ cô nương có chút do dự, chẳng qua đối diện với con ngươi lo lắng củaĐường Hoan, nàng ấy lập tức sửa lời: "Thôi thôi, dù sao cũng không phảingười ngoài, cho cô xem một chút tính là cái gì? Nhưng mà, cô vẫn là đicùng với ta đi, cô chờ ở bên cạnh thư phòng, ta giả vờ đi vào mượn sách, đến lúc đó kẹp thư vào trong sách, sau khi cô xem qua ta lại lập tức để trở lại, như vậy phụ thân sẽ không phát hiện được rồi, nếu không vừađến hoặc vừa đi, lỡ như phụ thân lúc này đi thư phòng, phát hiện chúngta làm chuyện xấu, cô còn tốt, ta nhất định gặp hoạ rồi!" Đường Hoan muốn chính là như vậy, lập tức phụ họa gật đầu: "Được được, vậy chúng ta đi nhanh đi!" "Hai người các cô muốn đi đâu đó?" Ngay lúc hai người chuẩn bị rời đi, Thẩm Di đuổi theo, cười hì hì ôm lấy cánh tay Đường Hoan. Lương Tứ cô nương nhìn về phía Đường Hoan trưng cầu ý kiến, Đường Hoan suynghĩ một chút, cũng mang theo Thẩm Di. Chuyến đi này, trên đường chưachắc có thể gặp được Tống Mạch, gặp được, nàng vừa vặn cho Thẩm Di cơhội, thử xem Tống Mạch có phản ứng gì. Đương nhiên, Thẩm Di khẳng địnhkhông có lá gan động chân động tay với Tống Mạch, nhiều nhất là nói haicâu ném cái mị nhãn, "tội không đáng chết". Nếu Tống Mạch đối xử lạnhlùng với ả ta, chứng minh hắn là bình thường, nếu Tống Mạch phối hợp với Thẩm Di, vậy nhất định là có toan tính khác rồi. Thẩm Di có cái gì đáng giá hắn mưu tính? Mục tiêu nhất định là nàng, như vậy, lời nói và cửchỉ của Tống Mạch lúc trước là đang lừa gạt nàng. Không phảiĐường Hoan tự đại, cảm thấy trong thiên hạ Tống Mạch chỉ nhìn một mìnhnàng vào mắt, thật sự là loại người lạnh tình như Tống Mạch, rất dễ sẽkhông đối tốt với nữ nhân, cho dù Thẩm Di xinh đẹp. ~ Triêu Huy đường nơi Lương thượng thư xử lý công sự cách tiền viện có chútkhoảng cách, ở gần có rừng trúc có suối nước trong, thanh u lịch sự taonhã, ba người đi trên đường nhỏ đá xanh, mơ hồ có thể nghe thấy náonhiệt ồn ào phía trước. Lương Tứ cô nương ở phía trước dẫn đường, lúc sắp vòng qua rừng trúc, chợt dừng bước chân, xoay người ra dấu tay“chớ có lên tiếng” với hai người Đường Hoan, lập tức lôi kéo hai ngườilặng lẽ trốn đến sau rừng trúc, nhẹ giọng nhắc nhở nói: "Ta nhìn thấyphụ thân ta rồi, chờ ông ấy đi rồi ta lại đi qua, các cô hãy ở chỗ nàychờ ta." "Chỉ một mình Lương bá phụ sao?" Đường Hoan thật ra đã thấy từ lâu, cố ý hỏi nàng ấy. Lương Tứ cô nương lắc đầu, "Không phải, còn có một người, người đó đưa lưngvề phía ta, chỉ bằng thân hình ta không nhận ra được, chẳng qua, ta thấy phụ thân rất cung kính với hắn, hiện tại có thể khiến cho ông ấy đốiđãi như vậy, hẳn là chỉ có Đoan vương điện hạ thì phải? Ừm, hẳn là, tanghe phụ thân nói muốn mời Đoan vương đến." Nói xong, ánh mắt trêu tứcđánh giá Đường Hoan, "A Du, cô và điện hạ rốt cuộc là quan hệ như thếnào? Nghe nói điện hạ không thích nữ nhân, cô có thể là nữ tử đầu tiênhắn chạm vào đó." Đường Hoan giả bộ tức giận nói: "Ta và hắn cóquan hệ gì? Hừ, hắn chưa từng chạm vào nữ nhân, ta còn ngại tay hắn bẩnđó. Không nói nữa, cô mau cẩn thận nhìn theo, bọn họ vừa đi cô tranh thủ thời gian đi lấy thư của cha ta!" Lương Tứ cô nương lộ ra một vẻ mặt "cô đang ở trong phúc mà không biết phúc", thấy Đường Hoan giơ taymuốn đánh, nàng cười hì hì, một lần nữa lên tiếng thở dài, ló đầu ranhìn. Đường Hoan bình tĩnh chờ, dường như không có chú ý tới dáng vẻkhẩn trương hai gò má ửng hồng của Thẩm Di bên cạnh. Sau một lúclâu, Lương Tứ cô nương vui vẻ nói: "Cha ta quay lại tiền viện rồi, điệnhạ qua bên rừng trúc kia rồi, hẳn là đi ngắm cảnh chăng? Vậy các cô ởchỗ này chờ nhé, trăm ngàn lần đừng bị người phát hiện." Nói xong, nàngsửa sang quần áo một chút, thong dong bình tĩnh mà thẳng bước đi rangoài. Trước mắt nàng là đích nữ duy nhất của Lương phủ, cũng là ngườiphụ thân thích nhất, đến bên này mượn sách chính là chuyện thường. Nàng ấy đi rồi, Đường Hoan tiến lên một bước chiếm giữ vị trí nàng ấy vừa đứng, vịn cây trúc ló đầu thăm dò. Thẩm Di nhìn sang rừng trúc bên kia, phát hiện có thể vòng đi qua từ bênnày, cắn cắn môi, giật nhẹ tay áo Đường Hoan nói: "Tỷ tỷ, ta, ta vẫn còn sợ bị Lương đại nhân phát hiện, chúng ta, chúng ta trở về đi?" Đường Hoan khó hiểu nhìn ả: "Cũng đã đến đây rồi, bây giờ trở về coi là cáigì? Lỡ như lát nữa Quỳnh An lấy thư đi ra, lại không tìm thấy chúng ta,nàng ấy sẽ nghĩ như thế nào? Thôi, muội nhát gan, nếu thực sợ hãi, vậytự muội trở về đi. Còn nhớ được đường không? Cẩn thận chớ đi sai chỗ." "Vâng, muội còn nhớ, vậy, vậy muội đi về trước, tỷ tỷ, tỷ cũng cẩn thận đừngbị người bắt gặp." Thẩm Di cúi đầu nói, nói xong nhanh chóng rời đi. Đường Hoan nhìn bóng dáng ả cười lạnh, sau một lúc lâu, lặng lẽ đi theo. Theo chuyện của Đoan vương phụ thân giải thích, Tống Mạch hẳn là hoàn toànkhôi phục võ công rồi, bây giờ tỷ muội các nàng cùng nhau đi qua, chắcchắn khó thoát khỏi lỗ tai của hắn. Nhưng Đường Hoan không sợ, bị bắtđược, nàng sẽ nói nàng muốn đi tìm Thẩm Di.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]