Ban đêm tối đen, là trầm mặc dài đằng đẵng.
Tống Mạch vẫn không để ý tới nàng, vẫn không nhúc nhích ngồi xổm trước mặtnàng, Đường Hoan dần dần cũng đừng khóc, cúi đầu giả bộ tủi thân.
Qua hồi lâu, Tống Mạch mở miệng: "Trở về đi, niệm ở ngươi là vi phạm lầnđầu, lần này ta không truy cứu, nếu có lần sau, cũng không phải sái chân đơn giản như vậy đâu."
Đường Hoan không hé răng.
Thanh âm của Tống Mạch trở nên lạnh: "Ta bảo ngươi đứng lên."
Đường Hoan quay đầu sang một bên: "Chân đau, không đi được."
Tống Mạch trực tiếp nhấc nàng lên: "Không cần giả bộ, chân của ngươi căn bản không có đáng ngại, đi mấy bước này không tính là cái gì."
"Ngươi nói đương nhiên là dễ dàng, tất nhiên không phải là ngươi đau!" ĐườngHoan lắc lắc thân mình muốn thoát khỏi bàn tay hắn đang nắm lấy bả vainàng, vùng không ra, nàng dùng sức đẩy hắn: "Không cần ngươi quản ta, ta muốn đợi ở chỗ nào thì đợi ở chỗ đó, ngươi dựa vào cái gì mà quản tachứ!"
Tống Mạch đứng vững vàng ổn định, đợi một lát, thấy nàng vẫn không chịu nghe nói, bèn bắt lấy cánh tay nàng cưỡng ép đi trở về.
"Đau..."
Đường Hoan lảo đảo đi theo hắn mấy bước, vừa đi vừa cố gắng dùng một cái taykhác cạy bàn tay to của Tống Mạch ra, nhưng làm sao Tống Mạch cũng không chịu buông ra. Đường Hoan chơi xấu, làm bộ muốn nằm xuống mặt đất, cũng không đợi nàng ngã xuống, Tống Mạch nhận thấy được ý đồ của nàng, cánhtay dùng sức một cái kéo nàng vào trong lòng, tiếp theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-giac-mong-xuan-cua-nu-hai-hoa-tac/1538867/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.