Ngoài thuyền. Cố Nghi cùng hai gã sai vặt trước sau nhảy lên trên thuyền của Giang gia, nhà đò kia của gã thu bạc, dựa theo phân phó chống thuyền xa ra ngoài trượng chờ, tranh thủ nhàn rỗi ngồi xổm ở đầu thuyền xem náo nhiệt. Đồng nghiệp của hắn ta cũng không có thoải mái thích ý như vậy. Nhà đò tuổi đã gần năm mươi tuổi gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, chắp tay về phía Cố Nghi cầu xin tha thứ, còn thiếu chút quỳ xuống rồi: "Cố thiếu gia, ngài làm cái gì vậy chứ! Tiểu nhân làm ăn không dễ dàng, cầu ngài giơ cao đánh khẽ mau đi trở về đi!" Lão không muốn ngăn cản, cũng không ngăn cản được, khách nhân ngồi trên thuyền của lão, xảy ra chuyện lão cũng phải phụ trách, lại càng khỏi cần nói vị bên trong kia tuy là nữ khách, thủ đoạn cũng không kém nam nhân. Ánh mắt của Cố Nghi nhìn chằm chằm mui thuyền bên kia, rèm là buông rồi, không thể thấy tình hình bên trong. Gã nháy mắt với mấy tên đi theo, ý bảo bọn họ khom lưng trốn ở mui thuyền bên này trước, chỉ chờ hộ viện kia vòng qua đây liền thừa dịp bất ngờ bắt lấy hắn. Thấy thủ hạ đã chuẩn bị xong, gã cười giải thích với nhà đò: "Lão trượng sao lại nói như vậy, vừa rồi biểu muội ta đứng ở đuôi thuyền, xa xa trông thấy ta, cố ý mời ta tới đây cùng nhau du hồ." Nói xong, quăng cho lão ta một thỏi bạc, mắt chứa đầy uy hiếp. Nhà đò nhìn thỏi bạc rơi ở bên cạnh chân một chút, đang do dự có định nhặt hay không, đằng sau truyền đến tiếng bước chân. Nhìn thấy Tống Mạch, Cố Nghi không tiếng động di chuyển sang một bên cách Tống Mạch khá xa. Lát nữa gã sai vặt cùng hộ viện này đánh nhau, gã lập tức chạy tới đẩy biểu muội xuống nước, lại ôm nàng bơi tới trên thuyền bên kia lệnh nhà đò bơi xa một chút. Muốn một nữ nhân cần bao nhiêu thời gian? Đến lúc đó cho dù hộ viện của nàng có thể đuổi kịp, gã cũng làm xong việc rồi. Có hai nhà đò truyền chuyện này ra, biểu muội hoặc là gả cho gã, hoặc là phải tuẫn tiết[1], vô luận như thế nào sản nghiệp của Giang gia đều sẽ rơi xuống trong tay gã. [1] Tuẫn tiết, có 3 loại: Thứ nhất, vì thất bại trong chiến tranh hoặc quốc gia bị diệt vong, không đầu hàng mà tự tử. Thứ hai, phụ nữ chết để giữ trọn trinh tiết. Thứ ba, thời xưa, trong xã hội phong kiến, khi chồng chết người phụ nữ phải chết theo. Cố Nghi tự nhận bàn tính gõ được rất tốt. Nhưng gã quên mất có câu gọi là “người tính không bằng trời tính”. Ngay khi gã đứng lại tại chỗ chỉ chờ Tống Mạch bị ngăn cản thì chạy tới, Tống Mạch chợt làm ra động tác ngoài dự đoán của mọi người. Thật ra Cố Nghi cũng không thấy rõ Tống Mạch là làm sao làm được, gã chỉ nhìn thấy hắn giơ tay, dưới chân hình như động, sau đó cây sào dài bị nhà đò ném ở trên mép thuyền đã rơi xuống trong tay hắn... Sau đó nữa, bóng vàng chợt lóe, ngực tê rần, gã không chịu khống chế ngã ra phía sau, “ùm” rơi xuống nước. Sự việc xảy ra quá nhanh, hai gã sai vặt đều ngây ngẩn cả người, cho đến khi bên cạnh đột nhiên chợt hiện một người mới phản ứng lại. Đáng tiếc đã chậm rồi, người nọ chia ra vặn chặt một cánh tay của bọn họ, trước khi bọn họ đánh trả đẩy bọn họ xuống nốt. Trong nháy mắt ngã xuống nước kia, hai người nghe được trước sau sít soát hai tiếng "két cạch"... cánh tay bị gãy. "A!" Hai người đau đến kêu to ra tiếng, tiếp theo là tiếng đạp nước ở trong nước. Bên kia Cố Nghi cái khó ló cái khôn, sau khi rơi xuống nước nhanh chóng trốn về phía sau, nghe thấy hạ nhân kêu lên, gã chỉ là dừng lại động tác một chút, cũng chưa từng từ trong nước nhô ra. Gã ở trong nước bơi rất nhanh, ánh mắt Tống Mạch như chim cắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng của gã, dọc theo đường nhỏ một bên mui thuyền đi được nhanh hơn, vừa đi vừa quăng áo ngoài ra ngoài. Mắt thấy Cố Nghi sắp phải nhô lên, Tống Mạch tung người nhảy, trực tiếp đè lại đầu Cố Nghi xuống, ở trong một hồi tiếng đạp nước phế cánh tay trái của gã, lúc này mới đá người văng ra khỏi mặt nước. Đang muốn lên thuyền, thấy nàng ôm A Thọ dán vào cửa sổ nhìn về phía bên này, ánh mắt chạm vào nhau, nàng nhanh chóng xoay đầu ra, chỉ có A Thọ còn hưng phấn mà nhìn hắn. Tống Mạch hướng về phía thằng bé cười cười, nhọc nhằn vô cùng mà bò lên thuyền, sau đó cũng không thèm nhìn tới ba người trong nước kia, phân phó nhà đò tiến về đảo nhỏ giữa hồ phía trước. Đó là một chỗ ngắm cảnh đẹp ở Cảnh Viên, cũng là chỗ bọn họ định dùng cơm trưa. Thuyền không có tổn hại, khách nhân không có bị thương, nhà đò thở phào một hơi, lại thấy đồng nghiệp nhàn rỗi lúc trước vội vàng chèo thuyền chạy về phía ba người rơi xuống nước, biết Cố gia thiếu gia không có nguy hiểm tính mạng, lão yên tâm mà chống thuyền rời đi. Tống Mạch ướt “tách tách” đứng ở đuôi thuyền một lát mới đi vào, vẻ mặt thống khổ. A Thọ từ lúc thấy hắn lên thuyền đã phát hiện không đúng, nếu không phải bị Đường Hoan ôm, thằng bé đã chạy ra ngoài từ lâu. Lúc này thấy Tống Mạch khó chịu thành như vậy, nó gấp đến độ sắp khóc rồi: "Ngươi làm sao vậy chứ, bị người xấu đánh sao? Có đau hay không?" Tống Mạch lắc đầu, ngồi ở đối diện hai tỷ đệ, dựa vào mui thuyền đằng sau nói: "Tiểu thiếu gia đừng sốt ruột, ta không bị thương, chỉ là cánh tay không nâng lên nổi." Đường Hoan thật muốn cầm ly trà lên ném qua! Không trách được rõ ràng có thể giải quyết chuyện ở trên thuyền, hắn nhất định nhảy xuống hồ giày vò một trận, thì ra ở chỗ này chờ nàng đây! Loại này sức mạnh vô lại này, cũng sắp vượt nàng rồi! Người này thật sự là Tống Mạch? Sẽ không phải bị ác quỷ phong lưu nào đó đầu thai chứ? Nàng nghiến răng nghiến lợi trừng hắn, đương nhiên, đây chỉ là biểu hiện nên có của nguyên thân, trong lòng nàng thật ra hưng phấn cực kỳ! Bởi vì trên người nam nhân chỉ có một cái quần ướt tí tách, bên trên lồng ngực rộng lớn rắn chắc, cơ ngực cơ bụng cũng đẹp hơn so với mấy giấc mộng trước, hơn nữa là vừa đúng độ, vừa có hương vị nam nhân nồng đậm cũng sẽ không ảnh hưởng đến mỹ cảm. Mặc dù không phải là dáng người trắng nõn cân xứng mà nàng thích nhất kia, nhưng đối mặt với Tống Mạch như vậy, nàng căn bản cũng không cần giả vờ đã “mặt đỏ tim đập” rồi. Nhanh làm mấy chuyện xấu đi, nàng phải kiểm tra! Trẻ nhỏ ngây thơ không hiểu chuyện, lại có rất ít người lừa nó, cho nên A Thọ cũng không biết Tống Mạch đang giả vờ. Thằng bé chăm chú nhìn cánh tay của Tống Mạch, chớp chớp mắt nước mắt liền lăn xuống: "Tỷ tỷ, cánh tay của hắn không nâng lên được rồi!" Nam nhân này là hộ viện nhà nó, là người tốt giúp nó đánh người xấu, A Thọ cũng thích cảm giác được hắn ôm và nói chuyện cùng hắn, bây giờ hắn bị thương nặng như vậy, A Thọ quá đau lòng rồi. Tống Mạch vội tới dỗ thằng bé: "Đừng khóc đừng khóc, ta thật sự không đau, chỉ là không có cách nào lau nước trên người rồi." A Thọ chùi chùi nước mắt: "Vậy bây giờ phải làm sao đây?" Tắm rửa xong phải lau nước trên người, điều này nó biết. Tống Mạch khó xử nhìn về phía Đường Hoan: "Đành phải phiền Đại tiểu thư giúp ta rồi, không biết Đại tiểu thư có bằng lòng hay không?" Đường Hoan hừ lạnh một tiếng, đỏ mặt xoay đầu ra: "Láo xược, ngươi là thân phận gì? Tống Mạch, niệm tình vừa rồi ngươi ra tay giúp đỡ, ta coi như không có nghe được lời nói mạo phạm của ngươi, lập tức sang mui thuyền bên kia tự mình giải quyết, nếu không đừng trách ta … ta... khấu trừ tiền công của ngươi!" Trong tay hắn còn cầm cái yếm của nàng, nàng đương nhiên không có cách nào lừa mình dối người, dùng cớ đuổi hắn đi uy hiếp hắn. Tống Mạch nghe xong thiếu chút nữa cười phá ra, nhịn một chút, không để ý đến Đại tiểu thư kiêu ngạo, chỉ tố tủi thân với đệ đệ nàng: "Tiểu thiếu gia, cậu giúp ta khuyên nhủ Đại tiểu thư đi, bảo nàng giúp ta một lần, ta như bây giờ cả người đầy nước, thật sự cực kỳ khó chịu. Đại tiểu thư mềm lòng thiện lương, nhất định sẽ giúp ta, tiểu thiếu gia mau van cầu nàng cho ta đi." A Thọ còn không hiểu nam nữ có khác biệt, thằng bé ngửa đầu hỏi Đường Hoan: "Tỷ tỷ vì sao tỷ không giúp hắn vậy? Hắn đã giúp chúng ta đánh người xấu." Đường Hoan trừng Tống Mạch một cái, sờ sờ đầu A Thọ: "A Thọ ngoan, hắn là nam, tỷ tỷ là nữ, nữ không thể chạm vào nam." A Thọ thực sự không hiểu: "Đệ đây cũng là nam, sao tỷ tỷ có thể tắm rửa lau khô giúp đệ?" Tống Mạch cười trộm. Đường Hoan thật muốn gõ đứa nhỏ này một cái thật mạnh: "Bởi vì hắn là đại nam nhân, tỷ tỷ nếu giúp hắn, người khác sau khi biết sẽ nói xấu tỷ tỷ." "Không ai có thể biết." Tống Mạch lập tức cam đoan nói: "Trong thuyền chỉ có ba người chúng ta, Đại tiểu thư không nói, Tiểu thiếu gia không nói, ta cũng sẽ không nói ra ngoài. Đại tiểu thư cứ việc yên tâm." Về phần thuyền phu, hắn đã cảnh cáo lão rồi, hôm nay việc hắn cùng với nàng ở chung một khoang thuyền nhà đò dám truyền ra ngoài nửa chữ, ba người Cố Nghi là kết cục của lão. A Thọ lập tức gật đầu: "Tỷ tỷ, chúng ta ai cũng không nói, tỷ không cần sợ người khác biết được, mau đi giúp hắn đi!" "Ta..." Tống Mạch khụ khụ, uy hiếp nhìn nàng chằm chằm: "Đại tiểu thư lúc này giúp ta, chứng minh nàng mềm lòng thiện lương thương cảm hạ nhân, nếu là ta dùng lý do khác bắt nàng giúp ta, Đại tiểu thư cũng có chút đáng thương rồi." Hắn rất may mắn là A Thọ chỉ có ba tuổi, nói chuyện thâm ảo là thằng bé nghe không hiểu. "Ngươi đừng quá vô sỉ!" Trên mặt Đường Hoan xấu hổ và tức giận đan xen. Tống Mạch nhìn nàng cười, yên lặng đứng dậy đứng ở chỗ mắc áo trong góc, nơi đó có khăn lau sạch sẽ. Đứng xong rồi, ánh mắt hắn sáng quắc chờ nàng. Đường Hoan ngồi im. "Tỷ tỷ, tỷ không vui sao?" A Thọ tò mò qua lại đánh giá hai người, nghi hoặc hỏi. Giả bộ tầm tầm rồi, Đường Hoan cắn cắn môi, ôm A Thọ đến trên giường bên kia có bố trí tấm chắn thân, dỗ thằng bé ngủ: "A Thọ ngoan, tỷ tỷ lúc này đi giúp hắn, đệ ngoan ngoãn ngủ đi, lát nữa đến nơi tỷ tỷ sẽ đánh thức đệ." "Nhưng bây giờ đệ còn chưa buồn ngủ đâu." A Thọ ngửa mặt nằm, mắt to sáng ngời hữu thần. Đường Hoan lấy khăn lụa của mình ra quấn lỏng loẹt ở trên mắt cho thằng bé, thanh âm dịu dàng cực kỳ: "Như vậy A Thọ sẽ dễ ngủ hơn, ngủ đi, buổi chiều chúng ta còn muốn lên đảo chơi đấy, đệ phải dưỡng tinh thần tốt mới được, đúng không?" A Thọ gật gật đầu, nằm nghiêng về phía nàng, tay nhỏ bé cầm lấy bàn tay to của nàng: "Vậy tỷ tỷ vỗ vỗ đệ, chờ đệ ngủ rồi hãy đi." Đường Hoan cắn môi nhìn về phía Tống Mạch. Tống Mạch gật đầu với nàng. Hắn là muốn cùng nàng thân thiết, nhưng nhìn nàng dỗ đứa nhỏ dịu dàng như vậy, trái tim hắn cũng mềm nhũn, hận mình không thể cũng biến thành đứa nhỏ, để cho nàng dỗ dành dịu dàng như vậy. Hồ dập dờn bồng bềnh xao động, thuyền mui đen nhẹ nhàng đong đưa, dưới vỗ về dịu dàng quen thuộc, A Thọ tâm tư đơn giản rất nhanh đã ngủ rồi. Đường Hoan chậm rãi đứng lên, lại cúi đầu không chịu rời đi. Tống Mạch buông màn trúc hai bên, đi tới, cầm tay nàng. Đường Hoan giãy dụa, hắn dùng sức, dắt nàng đi vào trong góc. "Trên người ngươi đã khô rồi." Đường Hoan cúi đầu, trước mặt chính là lồng ngực tinh tráng của hắn. Tống Mạch đưa khăn lau cho nàng, chỉ vào một chuỗi giọt nước đang chậm rãi chảy xuống trên lồng ngực: "Nơi này còn chưa khô." Đó là nước từ trên tóc hắn chảy xuống. Đường Hoan đỏ mặt ngửa đầu liếc hắn một cái, lập tức lại cúi thấp xuống: "Vậy, lau khô tóc là được rồi." Giọng nói của Tống Mạch hơi khàn: "Không cần, chỉ lau trên người." Vậy chẳng phải là tóc không khô, nàng sẽ phải liên tục lau? Đường Hoan thẹn quá hoá giận, xoay người muốn đi. Tống Mạch tiện tay nắm lấy dây băng váy ngắn của nàng, Đường Hoan kinh hãi, Tống Mạch đẩy người tựa vào trên ván cửa. Bởi vì trên người hắn đang ướt, sợ làm nhăn quần áo nàng không thể gặp người, hắn không có dán lên, chỉ nhìn nàng thấp giọng nói: "Nàng là muốn giúp ta lau, hay là muốn lại đến một lần?" Ánh mắt dừng ở trước ngực phập phồng kịch liệt của nàng. "Tống Mạch, ta van ngươi buông tha ta, đừng như vậy..." Đường Hoan nhắm mắt lại, bất lực cầu xin nói. "Yên tâm, ta chỉ là để nàng lau khô cho ta thôi, sẽ không làm cái khác với nàng." Tống Mạch cúi người, hôn mắt của nàng. Đường Hoan giật mình né tránh, môi hắn rơi xuống khóe mắt của nàng. Tống Mạch tiếp tục hướng xuống, Đường Hoan cố nhịn, cuối cùng cũng đưa tay ra đẩy hắn, tay chạm tới cơ bắp rắn chắc của hắn, vừa vội vàng hạ xuống, xấu hổ đến sắp khóc: "Ngươi, ngươi dừng tay, ta giúp ngươi là được!" "Thật ngoan." Tống Mạch cuối cùng hôn nàng một cái, đứng thẳng. Đường Hoan nhắm mắt lại, nâng tay đi lau cho hắn. Tống Mạch bắt lấy một cái tay khác của nàng khoác lên trên lưng mình, khẽ cười nói: "Đại tiểu thư quả nhiên chưa từng hầu hạ người, nàng nhắm hai mắt lại như vậy, có thể nhìn thấy trên người ta chỗ nào có nước? Mở ra, nhìn ta." Suy cho cùng từng làm sư phụ của nàng thiếu gia của nàng, giọng điệu sai bảo ra lệnh tự nhiên vô cùng, dường như hắn mới là chủ nhân, nàng mới là hạ nhân. Nam nhân bá đạo... Nhưng Đường Hoan thích nam nhân ở trên chuyện.tình bá đạo như vậy, có cảm giác đặc biệt. Nàng đỏ mặt không chịu mở mắt, chợt có bàn tay to dừng ở trên da thịt trần trụi trước ngực nàng, nàng gấp đến độ lui về phía sau, đụng vào cánh cửa. Mắt thấy cái tay kia muốn đi xuống chui vào bên trong, Đường Hoan vội mở mắt, trong mắt có ánh nước lưu động: "Ta nhìn ta nhìn, xin ngươi đừng như vậy..." Tống Mạch lưu luyến thu tay lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]