Màn đêm buông xuống.
Trên giường, A Thọ ngoan ngoãn cuộn tròn ở trong lòng Đường Hoan nghe nàng kể chuyện xưa, mắt to chuyển động nhanh như chớp, một lát thì nhìn chằm chằm mặt Đường Hoan, một lát thì nhìn tỷ tỷ khoa tay múa chân tả yêu quái đánh nhau. Nhìn một lát, đột nhiên thằng bé phát hiện bên dưới cổ của tỷ tỷ nhà mình chỗ suýt bị áo ngủ che lấp có một vết đỏ tròn, giống như cái nốt bị muỗi cắn, nhưng lại một chút cũng không lồi lên, hơn nữa cũng không phải tròn lồi.
Nó vươn bàn tay nhỏ bé mập mạp của mình ra, sờ sờ chỗ đó: "Tỷ tỷ, nơi này của tỷ làm sao vậy?"
Đường Hoan cúi đầu nhìn lại, nhìn thấy, thuận miệng nói bừa: "Khi tỷ tỷ tắm dùng sức cọ hơi lớn... Này, đệ có nghiêm túc nghe tỷ kể hay không?" Buông tập tranh trong tay, xoay người, nhìn chằm chằm thằng bé xét hỏi.
"Đệ nghe đây!" A Thọ ngoan ngoãn đáp.
"Vậy sao đệ biết chỗ này của tỷ bị đỏ?" Đường Hoan ngáp một cái, chơi xấu nói: "Được rồi, dù sao đệ cũng không có nghiêm túc nghe, ta không kể nữa, ngủ đi." Làm bộ muốn đi xuống thổi đèn. Khi nàng còn bé cũng chưa từng được nghe chuyện xưa, trẻ con nhà có tiền đúng là hưởng thụ.
A Thọ nhào vào trên người nàng, Đường Hoan cho là nó còn muốn nghe, vừa muốn dỗ nó, A Thọ tựa đầu vào trên vai nàng, làm nũng nói: "Tỷ tỷ ôm đệ đi thổi đèn."
Đường Hoan bị thanh âm ngọt ngào này nói đến trái tim sắp tan chảy ra rồi, vỗ vỗ cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-giac-mong-xuan-cua-nu-hai-hoa-tac/1538848/chuong-74-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.