Màn đêm buông xuống. Trên giường, A Thọ ngoan ngoãn cuộn tròn ở trong lòng Đường Hoan nghe nàng kể chuyện xưa, mắt to chuyển động nhanh như chớp, một lát thì nhìn chằm chằm mặt Đường Hoan, một lát thì nhìn tỷ tỷ khoa tay múa chân tả yêu quái đánh nhau. Nhìn một lát, đột nhiên thằng bé phát hiện bên dưới cổ của tỷ tỷ nhà mình chỗ suýt bị áo ngủ che lấp có một vết đỏ tròn, giống như cái nốt bị muỗi cắn, nhưng lại một chút cũng không lồi lên, hơn nữa cũng không phải tròn lồi. Nó vươn bàn tay nhỏ bé mập mạp của mình ra, sờ sờ chỗ đó: "Tỷ tỷ, nơi này của tỷ làm sao vậy?" Đường Hoan cúi đầu nhìn lại, nhìn thấy, thuận miệng nói bừa: "Khi tỷ tỷ tắm dùng sức cọ hơi lớn... Này, đệ có nghiêm túc nghe tỷ kể hay không?" Buông tập tranh trong tay, xoay người, nhìn chằm chằm thằng bé xét hỏi. "Đệ nghe đây!" A Thọ ngoan ngoãn đáp. "Vậy sao đệ biết chỗ này của tỷ bị đỏ?" Đường Hoan ngáp một cái, chơi xấu nói: "Được rồi, dù sao đệ cũng không có nghiêm túc nghe, ta không kể nữa, ngủ đi." Làm bộ muốn đi xuống thổi đèn. Khi nàng còn bé cũng chưa từng được nghe chuyện xưa, trẻ con nhà có tiền đúng là hưởng thụ. A Thọ nhào vào trên người nàng, Đường Hoan cho là nó còn muốn nghe, vừa muốn dỗ nó, A Thọ tựa đầu vào trên vai nàng, làm nũng nói: "Tỷ tỷ ôm đệ đi thổi đèn." Đường Hoan bị thanh âm ngọt ngào này nói đến trái tim sắp tan chảy ra rồi, vỗ vỗ cái mông nhỏ của nó, thật sự ôm thằng bé đi thổi đèn, trở về lại nói chuyện với nó một lát, mới ôm thằng bé đi vào giấc ngủ. Ngủ một tẹo, A Thọ đột nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tỷ tỷ, đệ muốn ngồi thuyền..." "Hả?" Đường Hoan không có nghe rõ, nhẹ giọng hỏi lại. A Thọ đã ngủ rồi. Đường Hoan tự mình suy nghĩ một lát, mãi sau đó mới nhận ra chữ “thuyền”. Chuyện xưa kể vừa rồi chính là xảy ra ở trên thuyền, hòa thượng cùng cá chép tinh trong hồ cá đánh nhau. Thật sự là một đứa trẻ. Buổi sáng ngày hôm sau, quản gia dẫn mười hộ viện đến bái kiến tiểu thư thiếu gia. Ngày hôm qua chỉ là tuyển người, bởi vì khi kết thúc tỷ thí mấy người bụi đất đầy người cực vì chật vật, bèn sửa bái kiến chính thức vào hôm nay. Đường Hoan cũng không có nói cho A Thọ chuyện Tống Mạch, cho nên, khi A Thọ phát hiện một người đầu lĩnh đang đi vào đó là nam nhân lợi hại nhất kia, thằng bé hưng phấn cực kỳ, một phát từ ghế trên nhảy xuống, bàn chân ngắn nhỏ nện bước chạy đến trước người Tống Mạch, ngửa đầu nhìn hắn: "Ngươi lại tới làm hộ viện cho chúng ta rồi?" Tống Mạch gật đầu, nhìn về phía Đường Hoan. Đường Hoan không để ý đến hắn. Quản gia ở bên cạnh sắp xếp mấy người trước sau tự báo họ tên. Đã nhận biết hết rồi, Đường Hoan để cho hạ nhân dẫn tám hộ viện đến gian phòng đã được thu xếp ổn thoả, nói với Tống Mạch và một đầu lĩnh khác họ Tôn: "Ngày hôm đó ta thấy hai người các ngươi hình như đều có chút công phu. Như vậy, buổi sáng mỗi ngày các ngươi chia ra mang theo người đội mình luyện tập ở sân luyện võ nửa canh giờ, sau đó lại trực hoặc trở về nghỉ ngơi. Cuối tháng sắp xếp người hai đội các ngươi tỷ thí, đội nào thắng lợi đều có thưởng." Nếu muốn giả thành đương gia tiểu thư, phương diện nào cũng phải giả cho giống. Tôn đầu lĩnh đúng là học qua mấy chiêu công phu Đoản đả[1], thống khoái đáp ứng. [1] Đòn quyền thuật đánh trong khoảng cách ngắn. Tống Mạch rất bình tĩnh từ chối: "Ta không biết công phu, không có cách nào dạy bọn họ." Không nói tới Tôn đầu lĩnh bị hắn đánh ngã, không nói tới Đường Hoan và quản gia tận mắt thấy hắn đánh người, đến ngay cả A Thọ nhỏ tuổi nhất cũng không tin hắn: "Ngươi nói dối, ngươi có thể đánh nhất, ngày hôm qua ta cùng tỷ tỷ đều thấy rồi! Tỷ tỷ, có phải hay không?" A Thọ chạy về bên cạnh Đường Hoan, chu miệng nhìn Tống Mạch, nó còn muốn theo hắn học đánh nhau đó! Đường Hoan nhíu mày nhìn Tống Mạch một cái, sau khi ánh mắt chạm vào nhau nhanh chóng rơi xuống trên đùi hắn: "Tống Mạch, nếu ngươi không muốn làm đầu lĩnh, hoặc là không muốn ở Giang gia làm hộ viện, không cần tìm loại cớ này, Giang gia chúng ta không bắt buộc." "Đại tiểu thư, ta không phải là từ chối, mà là thật sự không biết." Tống Mạch còn nghiêm túc nhìn nàng: "Ta cũng không biết nguyên nhân gì, người khác đánh nhau với ta, ta có thể ra tay ngăn cản, nhưng nếu là bảo ta chủ động đi đánh người khác, ta sẽ không xuất ra được những chiêu thức kia. Đại tiểu thư không tin, ta cũng không còn lời nào để nói, ngài có thể thay đổi nếu thấy ta làm đầu lĩnh không đạt tiêu chuẩn, về phần hộ viện của Giang gia, còn xin Đại tiểu thư hãy nhìn vào phần “vất vả” của ta hôm qua mà thu nhận ta." Ban đầu hắn đúng là chỉ biết bị động ra tay, sau lại dần dần lần mò ra một ít chiêu thức. Việc này rất ly kỳ, hắn không nghĩ ra mình vì sao lại biết những cái này, chẳng qua giống như chuyện mang theo trí nhớ chuyển thế, không nghĩ ra, hắn cũng sẽ không nghĩ nữa, biết công phu vẫn hơn không biết. Nhưng hắn đến Giang gia là vì tiếp cận nàng, không có lòng dạ nào dạy những người đó. Hắn rõ ràng đang dùng lời nói uy hiếp nàng, Đường Hoan nghe hiểu, oán hận trừng hắn. Trong mắt Tống Mạch lộ ra ý cười, tay như vô ý lay trên ngực một vòng. Đường Hoan xấu hổ cúi đầu. A Thọ thấy tỷ tỷ không nói, thằng bé lại chạy đến bên cạnh Tống Mạch: "Vậy ngươi dạy ta công phu không để cho người khác đánh ta, được không?" Tống Mạch cười đáp: "Được, chỉ là tiểu thiếu gia bây giờ còn nhỏ, chờ sau khi cậu lớn lên ta sẽ dạy cho cậu." A Thọ gật gật đầu, nhìn chằm chằm Tống Mạch một lát, nói: "Hôm nay tỷ tỷ muốn mang ta đi ngồi thuyền, ngươi đi cùng chúng ta nhé, bảo vệ chúng ta." Người này nhìn đẹp trai, người lại lợi hại, A Thọ rất thích hắn. Hai mắt Tống Mạch sáng lên, đang muốn đáp ứng, bên kia Đường Hoan cướp lời: "A Thọ nghe lời, hắn phải trông nhà cho chúng ta, tỷ tỷ dẫn đệ đi ra ngoài là được. Đệ đừng sợ, người xấu đều là kẻ nhát gan, ban ngày không dám làm chuyện xấu, chỉ có buổi tối mới lén lút đi ra bắt nạt người tốt." A Thọ chớp chớp mắt, có chút nghi ngờ nhìn tỷ tỷ. Tống Mạch trả lời: "Lời này của Đại tiểu thư là sai lầm rồi, rất nhiều kẻ trộm đều là ban ngày đi ra..." "Láo xược! Ta đang cùng tiểu thiếu gia nói chuyện, ai cho ngươi mở miệng?" Đường Hoan quát một tiếng đánh gãy hắn, sau đó nói với quản gia: "Vương thúc, hôm nay ngươi dạy dỗ bọn họ quy củ trước, nếu có chút không nghe theo dạy dỗ, lập tức sa thải." "Dạ, Đại tiểu thư." Quản gia vuốt cằm, mặt nghiêm túc bảo hai người Tống Mạch theo lão đi ra ngoài. Tống Mạch rất thành thật đi theo, vừa ra đến trước cửa quay đầu lại, ý vị thâm trường liếc nhìn nàng một cái. Đường Hoan đang dỗ dành A Thọ bị nàng doạ đến, nhận thấy được cái nhìn của nam nhân, nàng giương mắt, châm chọc cười một tiếng với hắn. Rất nhanh, quản gia tới đây nói xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi. Đường Hoan dắt A Thọ, đi theo theo phía sau hai nha hoàn hai gã sai vặt cùng nhau đi ra ngoài. Vòng qua ảnh bích[2], lại thấy một người dáng người cao ngất đứng ở bên cửa, không phải Tống Mạch thì là ai? [2] Tường xây làm bình phong ở cổng Quản gia đau cả đầu, hộ viện này là xảy ra chuyện gì, vừa rồi lão đã khiển trách nặng hắn rồi, trước mắt Đại tiểu thư rõ ràng không thích hắn, sao hắn lại tới cho chướng mắt rồi? Thật lòng mà nói, hắn bản lĩnh tốt, quản gia muốn thu nhận người này, nhưng nếu hắn không theo khuôn khổ, cũng đành “tạm biệt” người thôi. Không đợi Đường Hoan sai bảo, quản gia vội đi vài bước qua dạy dỗ người. Tống Mạch mặt không đổi sắc, không nhanh không chậm vòng qua quản gia đi đến trước mặt Đường Hoan, cúi đầu nhìn nàng: "Đại tiểu thư, vừa rồi Tống mỗ nhặt được một vật ở trong sân, không biết là có phải của Đại tiểu thư hay không? Còn mời Đại tiểu thư xem qua." Nói xong giơ tay lên, muốn lấy đồ ra. "Không thấy ta và tiểu thiếu gia muốn ra cửa sao?" Đường Hoan không vui trách mắng, ý bảo nha hoàn mở ô đuổi theo, đi được hai bước, ngừng lại, cũng không quay đầu lại nói: "Thôi, Cảnh Viên có du khách đông như mắc cửi lắm thầy nhiều ma, Tống hộ viện, hôm nay ngươi cùng đi theo chúng ta đi, trên đường ta lại hỏi ngươi." "Đại tiểu thư yên tâm, Tống mỗ nhất định bảo vệ ngài và tiểu thiếu gia chu toàn." Tống Mạch sải bước đuổi theo, ở trong cái nhìn chăm chú đầy kinh ngạc của nha hoàn rất tự nhiên nhận lấy cái ô trong tay nàng ta, theo sát bên người Đường Hoan. Đường Hoan ngẩng đầu trừng hắn, Tống Mạch săn sóc cười: "Đại tiểu thư mời dời bước." Ánh mắt từ cái cằm khéo léo của nàng di chuyển xuống. Triều đại dân phong cởi mở, trói buộc với nữ tử không nghiêm khắc như tiền triều, tiểu thư gia đình lớn cũng có thể thường xuyên ra khỏi nhà du ngoạn, quần áo cũng tương đối bạo.lộ một chút. Đường Hoan hôm nay mặc chính là váy ngắn thân đối ngực ngang màu xanh nước biển, vì bộ ngực của nàng đầy đặn, nam nhân đứng ở đối diện có thể thưởng thức được không biết bao nhiêu là cảnh xuân, tựa như Tống Mạch thân cao như vậy đứng ở trước mặt, tuyệt đối có thể dòm trộm khe đồi. Cái ô của hắn lại cố ý hạ thấp, trừ Đường Hoan, không ai chú ý tới hắn đang nhìn chỗ nào. Trên mặt Đường Hoan ửng hồng, không tiếng động mắng câu “vô lại”, tư thái tao nhã gập chân ngồi xổm xuống, ôm lấy A Thọ sải bước về phía xe ngựa. Tống Mạch một tấc cũng không rời, chờ Đường Hoan đặt A Thọ lên xe ngựa, hắn một tay mở ô, một tay chủ động cầm tay nàng đỡ lên, đỡ nàng đi lên rồi. Đường Hoan không có quay đầu, nhưng mà lúc đang thu tay lại trở tay cấu hắn, Tống Mạch kinh ngạc, ngay sau đó trên mu bàn tay truyền đến đau đớn. Hắn cúi đầu nhìn thấy, bên trên thêm một vệt máu, mà hung thủ đã đi vào, chỉ có màn xe sa mỏng nhẹ nhàng đung đưa, bóng người bên trong mơ hồ không rõ. "Đi thôi." Bên trong xe truyền đến phân phó của Đại tiểu thư, xa phu “vâng” một tiếng, đuổi ngựa chạy chầm chậm. Tống Mạch thu ô lại dựng lên trước xe, sau đó giống như bốn hạ nhân kia, đi bộ theo mạn xe. Sáng sớm mùa hè, ánh nắng đã chói chang, mới vừa đi qua một con phố trên lưng đã toát ra một tầng mồ hôi nóng. Nhưng chút vất vả này cũng không tính là cái gì, biết nàng ở bên trong, nghe nàng ở bên trong cùng A Thọ nói đùa, trong lòng hắn chính là ngọt. Cảnh Viên có phong cảnh tú lệ chiếm diện tích tương đối rộng, nổi tiếng nhất đó là một khoảnh[3] sương khói mênh mông bao phủ trên làn nước kia trong viên, là nơi nghỉ hè tốt nhất cho ngày hè. Ngoài viên đã sớm có hai đội xe ngựa đỗ lại, đều là đưa con em nhà giàu đến ngắm cảnh sớm. Đường Hoan ra khỏi nhà muộn, chỗ dừng xe cách cổng chừng một dặm. Nàng đương nhiên có thể đi được, A Thọ lại lười đi, đứa trẻ ba tuổi ôm đùi tỷ tỷ làm nũng: "Tỷ tỷ bế đệ đi!" "A Thọ ngoan, tỷ tỷ không còn sức, để đại nha hoàn của đệ bế đệ nhé." Đường Hoan sờ sờ đầu thằng bé, quay về phía nha hoàn kia nháy mắt. Cổng đến bên hồ Cảnh Viên còn có một khoảng cách khá xa, dẫn theo đám nha hoàn tới chính là để cho các nàng hỗ trợ chăm sóc A Thọ. A Thọ vẫn là rất ngoan, gật gật đầu, mở ra hai cánh tay về phía nha hoàn của mình. Nha hoàn vừa muốn ngồi xổm xuống, một đôi tay rắn chắc đột nhiên duỗi nghiêng tới đây, dễ dàng nhấc A Thọ lên, nâng thằng bé lên nói: "Tiểu thiếu gia, sức lực của đám nha hoàn cũng nhỏ, không bằng để cho ta tới ôm cậu nhé?" A Thọ cúi đầu, sững sờ nhìn Tống Mạch, nhưng rất nhanh thằng bé đã hưng phấn lên: "Được được, cho ngươi ôm ta!" Cho tới bây giờ thằng bé cũng chưa từng được người nâng lên cao như vậy, ít nhất là trong trí nhớ ngắn ngủi của nó. Sinh ra đã không còn cha mẹ, người duy nhất có thể gần gũi nó chỉ có tỷ tỷ, đám hạ nhân này là không dám đối với nó như vậy. Nhưng là một bé trai, A Thọ vẫn là muốn chơi cùng con trai hơn, hiện tại rốt cục có đại nam nhân không sợ tỷ tỷ dám bế nó, lại là nam nhân nó bội phục nhất, A Thọ rất cao hứng. Đến trong lòng Tống Mạch, thằng bé cười ở trên mặt hắn hôn một cái, để biểu đạt sự yêu thích của nó. Chẳng qua là hôn xong rồi, nó liếm liếm môi, ghét bỏ nhíu mày: "Mặn quá đi!" Tống Mạch cười vang, nhìn thằng bé nói: "Mạo phạm tiểu thiếu gia rồi, chẳng qua nam nhân đều hay ra mồ hôi, tiểu thiếu gia sau khi lớn lên sẽ biết." Vừa mới đi một đường, không ra mồ hôi mới là lạ. A Thọ chớp chớp mắt, sờ sờ mặt mình, cũng cười: "Ta vừa rồi cũng ra mồ hôi, tỷ tỷ lau cho ta. Ngươi hôn ta một cái, xem có mặn hay không." Đám hạ nhân đều cúi đầu, đối với hộ viện to gan lớn mật này không biết nên kính hay nên cười. Đường Hoan ghét bỏ quét mắt qua Tống Mạch một cái, không có bảo hắn để A Thọ xuống đất, chỉ phân phó xuất phát. Tống Mạch cùng nàng sóng vai mà đi, trên đường lặng lẽ hôn A Thọ một cái, sau đó lại nhỏ giọng nói cho thằng bé: "Một chút cũng không mặn." A Thọ theo bản năng nhếch miệng cười, dần dần lại mất hứng: "Ta cũng là nam nhân, vì sao không mặn chứ?" Thanh âm của thằng bé không thấp, Đường Hoan nhíu mày nhìn qua, Tống Mạch đón ánh mắt của nàng, thanh âm trầm thấp khàn khàn: "Bởi vì khăn tay của Đại tiểu thư rất thơm." A Thọ cũng không có chú ý tới ánh mắt qua lại của hai người, lệch qua trên vai Tống Mạch rất kiêu ngạo mà nói hùa theo: "Ừ, khăn tay của tỷ tỷ ta đúng là thơm, tóc cũng thơm, trên người cũng cực kỳ thơm." "A Thọ!" Đường Hoan đỏ mặt sẵng giọng. A Thọ không nghe thấy, Tống Mạch bắt chước nàng mắng hắn vô lại làm khẩu hình với nàng: "Ta biết." Ngửi thơm, ăn vào trong miệng càng thơm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]