Đường Hoan một mực suy nghĩ Tống Mạch sẽ tặng cho nàng lễ vật gì.
Nàng nghĩ đến đầu tiên là đèn lồng, bởi vì đèn lồng đó rất đẹp, bởi vì dưới giường hắn cất giấu bức hoạ trong giấc mộng kia.
Nhưng Đường Hoan rất nhanh đã phủ định suy đoán này.
Đồ đệ Tiểu Ngũ thích đèn lồng, kiếp này không nhất định, Tống Mạch hẳn là có thể nghĩ đến điều này. Hắn là người thông minh như vậy, nếu muốn tặng lễ vật, nhất định là đã tìm ra sở thích của nàng, bảo đảm hợp với tâm ý của nàng nhất.
Không phải đèn lồng, còn có thể là cái gì?
Nàng cẩn thận nghĩ lại những ngày ở chung cùng Tống Mạch gần đây, duy nhất làm cho nàng biểu hiện ra đặc biệt nhiệt tình, chính là hắn.
Hay là Tống Mạch muốn tặng chính mình cho nàng?
Đường Hoan tự giễu cười, tay vô thức ở trên người mèo trắng vuốt ve, vuốt vuốt đụng tới đuôi mèo... Hai tối này Tống Mạch cứ thích ép buộc nàng, Đường Hoan buồn bực bỏ đuôi mèo ra, dịch vào bên trong giường.
Hôm nay, hắn nên nói cho nàng biết nhỉ?
Nếu không phải là muốn đợi lễ vật của hắn, nàng đã xuống tay rồi.
Ngủ trưa một giấc, tỉnh lại trời đã tối rồi, rửa mặt, có nha hoàn bưng cơm chiều tiến vào, nói là thiếu gia căn dặn.
Đường Hoan ngồi xếp bằng ở trên sạp, chính mình ăn một miếng, bón cho mèo ăn một miếng. Tống Mạch không cùng nàng ăn cơm, còn có mèo cùng nàng.
"Meo meo..." Mèo trắng đột nhiên hướng ra cửa kêu một tiếng.
Đường Hoan bĩu môi, không thèm quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-giac-mong-xuan-cua-nu-hai-hoa-tac/1538843/chuong-70-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.