Lúc Tống Mạch bịngười gọi đi, Đường Hoan đã xụi lơ ở trên giường, quần áo xốc xếch, trên người thì một chút sức lực cũng không dùng được. Đầu lười biếng nghiêng vào bên trong, nàng nhắm mắt lại, dồn dập thở hổn hển. Nam nhân này, không hổ là mang theo trí nhớ lúc trước, ngay cả hôn ngườicũng thành thục như vậy. Nàng còn nhớ rõ lúc ban đầu, khi nàng hôn hắn,hắn hoặc là ngây ngốc không nhúc nhích, hoặc là thô lỗ vụng về cắn nàng, làm cho nàng bị đau. Lần này... Đường Hoan sờ sờ đôi môi, hình như sưng lên một chút, cũng là bị hắn liên tiếp mút.vào. Từ lúchai người ôm nhau, hắn chưa từng dừng lại, nàng sắp không thể hô hấp,hắn liền dời đi hôn lỗ tai cổ của nàng, chờ nàng có thể thở, hắn lạichặn lên nàng, thật giống như tám trăm năm chưa từng hôn người. Nàngbuồn bực đẩy hắn, lại không có sức lực lớn bằng hắn, bị hắn đẩy lên trên tường kéo vào trong lòng đè lên trên giường, thật sự là muốn chết. Nhưng hắn đột nhiên bị người gọi đi rồi, nàng lại không nỡ. Ở trong viện nho nhỏ này, trừ ở cùng hắn còn có chút ý nghĩa, nàng còn có thể làm cái gì? Trước khi tỉnh mộng, nàng đều chỉ có thể đợi ở bên cạnh hắn, chỗ nào cũng không thể đi. Những giấc mộng này chính là một loại hình thức khác của nhà giam, vây chặthai người ở cùng một chỗ, mà nàng càng thiệt thòi hơn hắn, hắn tốt xấugì có thể đi ra ngoài, nàng... Đường Hoan phiền chán đập gối, suy nghĩ dần dần linh hoạt, hai người đến mức này, làm chuyện đó lúc nàochả được, nếu không nàng cầu khẩn hắn dẫn nàng đi ra ngoài một chúttrước đã? Bây giờ không đi, ai biết hết giấc mộng hắn sẽ nhớ được cáigì, có còn đối xử với nàng ôn nhu như thế nữa không? Ai biết sau khitỉnh mộng hắn sẽ giết nàng không? Vì để ngừa vạn nhất, nàng quýtrọng thời gian trong mộng, cố gắng chơi đùa nhiều hơn, sau này khi chết cũng không coi là sống uổng phí một đời. Cảnh xuân tươi đẹp, thích hợp đi ra ngoài đạp thanh nhất. Lão thái thái bên kia, cũng đang bàn bạc chuyện du lịch. "Đại Lang, ngày kia A Uyển muốn đi Tê Hà tự cầu phúc cho ta, cháu và A Huyđi cùng con bé, sau khi dâng hương đi dạo trong núi, phong cảnh ở Tê Hàtự cũng là rất không tệ. Aiz, ta là lớn tuổi rồi đi không nổi, nếu không thật muốn đi cùng các cháu tham gia náo nhiệt." Lão thái thái sờ sờ đầu ngoại tôn nữ, tiếc hận nói. Đặng Uyển ngồi ở trước giường đang đấmchân cho lão nhân gia, nghe vậy cười nói: "Ngoại tổ mẫu cũng có thể đimà, để cho biểu ca sắp xếp cho ngài một cỗ kiệu..." "Không cầnkhông cần, ta đi, các cháu cũng chơi không được tự nhiên." Lão thái thái hớn hở đánh gãy nàng, lại nhìn về phía Tống Mạch dò hỏi: "Đại Lang, sao cháu không nói lời nào? Biểu đệ biểu muội cháu khó được tới đây mộtchuyến, cháu cũng đừng có cả ngày ở lì trong thư phòng đọc sách, đi rangoài một ngày, không chậm trễ cái gì của cháu." Phương thị nhíu mày, nhưng vẫn dùng ánh mắt thúc giục con trai trả lời. Tống Mạch đang muốn nói chuyện, Đặng Huy cướp lời: "Ngoại tổ mẫu, lúc nàyngười cũng nói sai rồi, biểu ca cháu bây giờ nào có thời gian đọc sách,trong viện của huynh ấy thêm một nha hoàn xinh đẹp, sợ là dỗ nàng cũngkhông kịp." Trong những mỹ nhân gã từng gặp, xinh đẹp nhất là muội muội, tiếp theo đó là nha hoàn kia, đáng tiếc đã thành người trong phòng củaTống Mạch. Chẳng qua, nếu Tống Mạch không giữ được nàng, gã liền có cơhội nếm thử. Đặng Huy cười thầm, nhìn muội muội một chút lại nhìn TốngMạch một chút, thực sự châm ngòi lão thái thái thu thập nha hoàn kia, có tính là một mũi tên trúng hai con chim không? Vừa an lòng muội muội, gã cũng đạt được mong muốn. Đặng Uyển cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch.Không sai, chuyện này từ ca ca nói ra, Tống Mạch cũng sẽ không tráchnàng châm ngòi rắc rối rồi. Lão thái thái thực giật mình, khôngvui chất vấn Phương thị: "Nha hoàn? Trong phòng Đại Lang từ khi nào cóthêm nha hoàn?" Bởi vì có lòng tác hợp tôn tử ngoại tôn nữ, bà vẫn không tặng người vào trong phòng Tống Mạch, chẳng lẽ con dâu thừa dịp năm nay bà nhiều bệnh không muốn quản việc gì, tự chủ trương rồi? Phương thị khẽ cười: "Nương, ta..." "Tổ mẫu, nha hoàn không phải nương cháu đưa, là ngày đó nương cháu tuyểnnha hoàn cho biểu muội, khi cháu trở về gặp được mụ buôn người dẫn người ra ngoài, vừa đúng lúc cháu thiếu nha hoàn nuôi mèo, bèn tuyển bốnngười, để cho các nàng thử ôm Tiểu Ngũ. Trong đó chỉ có một người khôngbị Tiểu Ngũ cào, cháu liền giữ lại nàng, cũng gọi là Tiểu Ngũ, chuyênmôn hầu hạ mèo." Tống Mạch mở miệng giải vây cho Phương thị, tiếp theo giải thích nói: "Bởi vì nàng chỉ phụ trách nuôi mèo ở trong việncủa cháu, cháu không bớt được việc nên không để cho nàng đi theo học quy củ, sau đó sợ nàng vụng về mạo phạm tổ mẫu, liền không dẫn tới đây dậpđầu cho ngài. Đúng rồi, tổ mẫu, ngày kia bà thật sự không đi? Cháu cóthề sắp xếp tốt cho ngài, cam đoan không mệt đến ngài." "Khôngcần không cần, hai huynh đệ các cháu thay ta chăm sóc tốt A Uyển là được rồi, bên ngoài nhiều người, cẩn thận bị chen lấn xô đẩy lạc nhau." Lãothái thái cười tủm tỉm nói, dường như đã quên mất chuyện nha hoàn. Bàcũng không phải đồ ngốc, nếu tôn tử có lòng bảo vệ nương nó, bà cũngkhông thể hạ thấp mặt mũi của nó. Chờ ngày kia bọn họ xuất phát, bà sẽđể cho người ta dẫn nàng ta tới đây, thậm chí ngoại tôn tử người soi mói như vậy khen là nha hoàn xinh đẹp, bà cũng muốn gặp cho biết một chút,nếu là đứa không nghe lời tâm khí cao, sớm đuổi đi, tránh cho lăn qualăn lại ra đứa nhỏ. Tống Mạch đứng dậy: "Tổ mẫu yên tâm, cháunhất định sẽ chăm sóc tốt biểu muội. trong phòng Tôn nhi còn có mấyphong thư phải trả lời, phải đi về trước." Lão thái thái gật đầu: "Đi đi, đúng rồi, đừng quên hồi âm cho cha cháu, nói cho hắn huynh muội AHuy đã đến bình an, bảo hắn đừng lo lắng. Còn có, Tết Đoan ngọ hắn không về được, cháu bảo hắn đưa đệ đệ cháu trở về, quanh năm suốt tháng cũngkhông trở lại mấy lần, thật khiến cho ta nhớ mong! Đồ con bất hiếu, mớilàm quan ngũ phẩm đã không để ta vào mắt rồi!" "Ngoại tổ mẫu đừng nóng giận, lúc đó cậu vốn định để cho biểu đệ đi cùng, là Trương dinương đột nhiên sinh bệnh, biểu đệ lo lắng, ở lại bên kia phụng dưỡng..." Khi Tống Mạch ra khỏi cửa, nghe Đặng Uyển nói như thế, đi xa rồi, còn có thể nghe thấy tiếng lão thái thái mắng Trương di nương. Đặng Uyển như vậy, là nghĩ rằng Phương thị sẽ cảm kích nàng ta sao? Nhưng nàng ta đã quên, Trương di nương chính là lão thái thái thưởng cho lãogia, bây giờ lão thái thái dù mắng như thế nào, cũng chỉ là đánh vào mặt mình mà thôi. Phương thị, sớm đã không quan tâm bên người lão gia cóngười nào rồi. Trở lại viện của mình, Tống Mạch đến phòng chính thăm nàng trước. Nhớ đến triền miên lúc tách ra, hắn dừng lại ở cửa, trên mặt có chút nónglên. Lúc ấy hắn rất cao hứng, căn bản không khống chế được ôm nàng hônnàng, bây giờ suy nghĩ lại, có thể lộ ra hắn quá háo sắc hay không? Hắnbiết hai người trước kia đã làm chuyện thân mật hơn, nàng không biết,hắn còn hứa hẹn gì cũng chưa cho nàng mà đã động tay động chân với nàng, nàng có thể cảm thấy ấm ức không? Do dự một hồi lâu, Tống Mạch đột nhiên nhận ra, bên trong rất im lặng, im lặng giống như trước kia khi nàng chưa tới. Hắn mang theo trái tim treo cao bước vào. Trên giường, nàng đang ôm mèo trắng ngủ. Sợ bóng sợ gió một hồi... Tống Mạch đi tới, cúi người nhìn nàng chăm chú, thấy nàng ngủ rất ngon, hắnkhông nỡ đánh thức nàng, cầm quyển sách tựa vào một bên đọc. Đường Hoan ngủ thẳng đến hoàng hôn mới bị mèo làm tỉnh. "Meo meo..." Thấy nữ chủ nhân cuối cùng cũng mở mắt, mèo trắng từ ngực nàng lui tới trên bụng nàng, ngồi xổm ở đó nhìn nàng. Đường Hoan bất đắc dĩ, thảo nào nàng đột nhiên cảm thấy nặng như vậy, hoá ralà con mèo này chạy đến trên người nàng đây. Nàng vươn tay ôm lấy mèo,xoay người chuẩn bị tiếp tục ngủ. "Tiểu Ngũ, dậy đi, nên ăn cơmchiều rồi."Lúc trước Tống Mạch ngồi ngay ở trên đỉnh đầu nàng, lúc nàyhắn cúi người tới đây, nhẹ nhàng chùi chùi khoé miệng nàng: "Lớn như vậy rồi, ngủ còn chảy nước miếng." "Làm sao có thể!" Đường Hoan chợt ngồi dậy, tự mình sờ sờ, một chút cũng không ướt, thế mới biết TốngMạch đang lừa nàng. Nàng trừng hắn một cái, cúi đầu xoa đầu mèo, tứcgiận hỏi: "Chàng không cần đi sao?" Tống Mạch cười nhìn nàng: "Không đi, đêm nay dùng cơm cùng nàng." Thật giống như người nào cần hắn theo cùng vậy! Đường Hoan hừ một tiếng, đưa lưng về phía hắn nằm xuống một lần nữa: "Không muốn ăn, không có khẩu vị." Tống Mạch sáp lại gần, cố nhịn, không nhịn được, ôm người vào trong lòng,tách ra khuôn mặt nhỏ nhắn không vui rõ ràng của nàng: "Có phải tronglòng có gì không thoải mái hay không?" Trước kia Tiểu Ngũ tức giận, hắncũng từng dỗ nàng như vậy, nay chuyện dỗ người hắn đã làm được thànhthạo, chỉ sợ nàng không quen. Chẳng qua, nàng còn thoải mái hơn hắnnghĩ, ỷ vào hắn thích nàng, cũng dám nóng giận làm nũng như vậy. Hắn thích. Đường Hoan nhìn hắn, bĩu môi, đầu nghiêng về bên trong hắn, tay nhỏ chọc mộtcái một cái vào lồng ngực hắn: "Thiếu gia, cái gì cũng có thể nói vớichàng sao? Chàng có thể giận ta hay không?" Tống Mạch nắm lấy tay nàng, dịu dàng nói: "Nàng cũng biết ta thích nàng, làm sao còn sợ tatức giận? Tiểu Ngũ, sau này nàng gọi ta là thiếu gia ở trước mặt ngườingoài là được, lúc riêng tư, nàng gọi thẳng tên của ta đi." Hắn khôngphải thiếu gia, nàng cũng không phải nha hoàn, nàng là người trong lònghắn. Đường Hoan giương mắt nhìn hắn, trong mắt có vui mừng cũngcó mê hoặc: "Ta… ta chỉ biết là chàng họ Tống, còn không biết tên củachàng là gì đâu." Tống Mạch cười nói nhỏ bên tai nàng. Đường Hoan nhún vai rụt cổ, người cũng rụt vào trong lòng hắn: "Chàng đừng thổi khí vào lỗ tai ta, ngứa." Con ngươi của Tống Mạch trầm xuống, hắn đâu chỉ là thổi khí, hắn còn muốn cắn vành tai trắng mịn của nàng. "Meo meo..." Mèo trắng không chịu được các chủ nhân vắng vẻ, từ phía sau Đường Hoan vòng qua, kêu một tiếng với hai người. Bị một đôi mắt mèo xanh lam còn vô cùng nghiêm túc nhìn như vậy, trên mặtTống Mạch vậy mà có chút nóng lên, dường như kiểu một mặt mình khôngmuốn để cho người ta biết được bị người khác phát hiện ra. Hắn ngẩngđầu, sờ sờ đầu mèo, bảo nó đi sang một bên chơi. Ai ngờ mèo trẳng hưởngthụ cọ cọ vào tay hắn, tiếp theo chạy vào trong lòng Đường Hoan nằmxuống, ngửa đầu nhìn bọn họ chằm chằm. Tống Mạch kinh ngạc nhìn nó. Mèo trắng cũng không chớp mắt một cái chăm chú nhìn hắn. Tống Mạch đành phải buông tha cho việc thân thiết cùng người trong lòng,tiếp tục nói chuyện đứng đắn: "Tiểu Ngũ, vừa rồi nàng muốn nói cái gì?" Đường Hoan buồn cười sờ sờ đầu mèo, rầu rĩ nói: "Cả ngày đều chết dí ở trongviện, ta muốn đi ra ngoài một chút. Thiếu gia, ban ngày không thuậntiện, buổi tối chàng dẫn ta ra ngoài đi dạo đi, ta muốn ra ngoài ăntrong quán nhỏ. Trước khi vào phủ, nghe bọn họ nói trên đường có rấtnhiều quán nhỏ, ta cũng sắp thèm ăn chết rồi." Nói xong, nằm ngửa ở trên cánh tay hắn, ngó ngó hắn, rất hiểu ý người nói: "Nếu thiếu gia khó xửthì thôi, dù sao ta cũng chỉ là đứa nha đầu, thiếu gia ở trong phòng dỗdành như thế nào cũng không có chuyện gì, mang ra ngoài, sẽ làm chothiếu gia mất mặt đi?" Một đôi mắt to tủi thân nhìn về phía cửa sổ đốidiện. Tống Mạch gắt gao nhìn nàng chằm chằm: "Đây là nàng đang kích ta." Trên mặt Đường Hoan ửng đỏ, làm như không cách nào thừa nhận hắn nhìn rõlòng người như thế, nhịn một lát, nàng chợt quay lại, giơ tay vòng quanh cổ hắn: "Ta chính là dùng lời nói kích chàng đấy, vậy Tống thiếu gia,chàng rốt cuộc muốn dẫn ta đi ra ngoài hay không?" "Nàng gọi têncủa ta, ta liền dẫn nàng đi." Tống Mạch đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắnlàm chuyện xấu còn đầy vẻ có lý chẳng sợ của nàng nói. Loại cảm giác này cũng không xa lạ, năm đó mèo trắng ở trên giường hắn đại tiện, hắn nínthở thu dọn, mèo trắng lại nhàn nhã nằm ở trên giường nhỏ bên cạnh nhìnhắn, một chút xíu xấu hổ cũng không có. Bây giờ mèo trắng ngoan rồi,nàng lại tới náo loạn hắn. Đường Hoan không chịu: "Chàng dẫn ta đi trước, trở về ta gọi chàng." Tống Mạch khẽ cười: "Bây giờ nàng gọi ta, ta lập tức dẫn nàng đi." Đường Hoan mới không sợ hắn, làm bộ muốn đẩy hắn đứng lên: "Chàng không dẫnta đi, ta đây cũng không cho chàng ôm..." Lời còn chưa dứt, bị người ômchặt hung hăng hôn xuống. "Meo meo!" Mèo trắng không thích bị hai chủ nhân đẩy vào giữa, khẽ kêu một tiếng, nhảy xuống đất tự đi chơi. Hai khắc đồng hồ sau, Tống Mạch dẫn theo Đường Hoan đi ra cửa hông Tốnggia, ở bên ngoài đi dạo ước chừng đến giờ giới nghiêm ban đêm mới trởvề. Đường Hoan chơi thoả thích, quyết định buổi tối thưởng chohắn, lúc cởi áo cho hắn, mắt chứa xuân thuỷ, tình ý kéo dài, "Tống Mạch, chàng đối với ta thật tốt." Tống Mạch bị nàng nhìn xương cốt như nhũn ra, rốt cuộc là buổi tối, dễ dàng rung động. Nhưng hắn không thểđụng vào nàng, đến lúc đó thực sự không khống chế được, vẫn là hắn khóchịu. Cho nên Tống Mạch chờ nàng cởi xong áo cho hắn, liền đưa người rangoài: "Nàng vui vẻ là tốt rồi, mau đi ngủ đi, đi dạo một mạch, nàngcũng mệt mỏi rồi." Đường Hoan né tránh tay hắn, xoay người ngồi vào trên giường hắn. Một nữ nhân chạy đến trên giường của nam nhân, ý nghĩa là gì? Trái tim Tống Mạch thình thịch đập loạn, ra vẻ khó hiểu hỏi nàng: "Nàng làm cái gì vậy?" Đường Hoan rất tủi thân nói: "Chàng đã luôn miệng nói thích ta, vậy nào cónam nhân để cho nữ nhân gác đêm cho hắn? Tống Mạch, sau này ta ngủ bêntrong, chàng ngủ bên ngoài." Ngón tay nhỏ nhắn chỉ ra cửa đuổi người, có thể nói là vênh mặt hất hàm sai khiến. Tống Mạch thiếu chút nữaquên mất việc này, nghe vậy buồn cười, nhận lấy quần áo đi ra ngoài:"Được, từ hôm nay trở đi, ta gác đêm cho nàng." Đường Hoan hướng phía phía bóng lưng hắn cười cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]