Vốn Đường Hoan đã định đêm nay sẽ hái Tống Mạch. Nhưng đến lúc hai người trở lại khách sạn, khi nàng chui vào trong chăn cởisạch quần áo chỉ chờ Tống Mạch tiến vào liền bò lên trên người hắn, namnhân này vậy mà lại phát hiện nàng không cẩn thận lộ trung y ra ngoài,sau đó rất bất đắc dĩ mà ôm cả nàng lẫn chăn, nói nàng không cần nhưvậy, nói cái gì mà cho dù thành thân hay không, trong lòng hắn cũng chỉcó nàng. Hóa ra Tống Mạch nghĩ là nàng muốn dùng thân thể trói buộc hắn sao? Nàng giãy dụa ở trong lòng hắn. Tống Mạch thở dài. Vừa rồi ở bên ngoài Tiểu Ngũ vẫn quấn lấy hắn, nhiều lầnđều làm hại hắn nổi lên phản ứng, may mà giờ buổi tối, không sợ bị ainhìn thấy. Bây giờ đã trở về rồi, nàng lại như vậy, vội vàng muốn traothân cho hắn như vậy, nhất định là bởi vì nhìn thấy hắn và nữ nhân khácđứng chung một chỗ, không yên lòng đây? Sao nàng cứ ngốc như vậy chứ, nếu hắn có loại tâm tư này, làm sao lại chờ tới bây giờ mới bị nàng… mê hoặc? Hắn ôm chặt lấy nàng, suy nghĩ một lát, quyết định dùng một sự kiện khácdời đi suy nghĩ nàng, “Tiểu Ngũ, con không phải vẫn muốn xem đèn lồng sư phụ dùng bức tranh vẽ con làm thành sao? Thật ra mấy bức vẽ đó không bị hỏng, đèn lồng cũng làm xong rồi, để lại ở nhà, trở về sư phụ liền tặng cho con, như thế nào?” Đêm đó khi đặt bút vẽ tranh, bởi vì không kìm lòng được, hắn bỏ cả tâm tư của mình vào trong tranh, bởi vậy không dám cho nàng xem, lén lút làm đèn giữ lại cho mình thưởng thức. Bây giờ biết nàng là cô nương, hai người cũng tỏ tình rồi, tất nhiên có thể đưa cái đèn lồng để lộ tình ý của hắn này cho nàng. Đèn lồng? Đường Hoan không nhúc nhích. Nói thật, nàng thật sự rất muốn nhìn xem xem nàng ở trong tranh sẽ là dáng vẻ gì. Tống Mạch cười khẽ, “Giờ Tiểu Ngũ đã vui vẻ chưa?” Nói nhiều lời âu yếm nhưvậy, cũng không có tác dụng bằng một cái đèn lồng, thật là… Đường Hoan gật gật đầu. Bỏ đi, cũng chỉ chậm mất vài ba ngày, trở về xem đèn lồng xong thì xử hắn luôn thể.. “Nhưng mà sư phụ tặng đèn lồng cho Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ cũng phải tặng lại sưphụ một cái, đến lúc đó chúng ta cùng trao đổi, thế nào?” Tống Mạch thảngười nằm xuống, vô cùng nghiêm túc nhìn nàng. Đèn trong phòng vẫn sáng, Đường Hoan dùng môi ngữ nói mình làm đèn sẽ rất xấu. Tống Mạch tỏ vẻ không ngại, “Chỉ cần là Tiểu Ngũ làm, sư phụ đều thích.” Đường Hoan đành phải đáp ứng, xoay người, nghĩ thầm Tống Mạch này không hổ đã từng đọc sách, có thể nói ra những lời ngọt ngào như mật, may mà chínhnàng cũng đã nói quen mấy lời này. Lời tâm tình thôi, thứ đó tác dụngchính là để lừa người, nàng nói lời tâm tình là để lừa được đám namnhân, bởi vậy tuyệt đối sẽ không bị lời tâm tình của nam nhân lừa mấttrái tim, cho dù lời của đối phương đúng là lời nói thật đi chăngnữa. Mà nói thật thì thế nào? Nàng tin, nhưng nàng không thèm để ý. Thi đấu đèn kết thúc, mặc dù Tống Mạch nửa đường rời nơi thi đấu, nhưng bởi vì hắn làm đèn lồng không khung không dùng những vật liệu làm đèn nhưtrước đây như nan trúc, dây sắt…, cách nghĩ và cách làm đều rất độc đáo, cho nên vẫn giành được giải nhất như cũ. Một đám người cùng nghề đềuđưa thiệp mời mời hắn tới dự tiệc ăn mừng, Tống Mạch một mực không đápứng, sau khi tự mình tới chỗ Tri phủ đại nhân nhận lỗi tỏ lời cảm ơn,liền dẫn hai đệ tử lên đường trở về. Trở lại cửa hàng, Đường Hoan lập tức chọn một đống nan trúc, giấy tuyên thành trở về phòng làm đèn.Nàng đã học xong cách làm đèn lồng đơn giản nhất, đêm nay nói thế nàocũng phải làm xong, mau sớm thấy đèn của Tống Mạch thì mới mau ngủ đượcvới hắn. Tống Mạch thấy đệ tử vội làm đèn cho hắn như vậy, tronglòng không khỏi vui mừng, hắn nào có tâm tư làm gì khác, chỉ một mựcngồi yên trong phòng chờ nàng. Chờ loáng một cái đã chờ đến khi tiếng trống canh hai vang lên. (21h – 23h) Hắn không nhịn được đi ra cửa nhìn xung quanh, vừa đúng lúc nhìn thấy đệ tử chỉ mặc trung y lặng lẽ đi về phía bên này. Tống Mạch khẩn trương tránh sang bên cạnh, vội trở về phòng, không muốn để cho đệ tử biết hắn đã chờ tới sốt ruột rồi. Đường Hoan đẩy cửa phòng, rồi nhìn về phía Tống Mạch chỉ chỉ chiếc đèn lồngnhỏ bị mình dùng miếng vải đen che phủ, ý bảo hắn cho nàng xem trước. Tống Mạch bất đắc dĩ xoa đầu nàng, xoay người tắt đèn trong phòng, lúc nàymới nhấc cái đèn lồng được mình giấu kỹ lên bàn, nắm tay Đường Hoan đitới. Cái bàn đặt ở gần cửa sổ, nhưng cửa sổ bị Tống Mạch đóng lại, ánhtrăng không chiếu vào tới, vì vậy trong phòng u ám, không thấy rõ trênđèn lồng vẽ cái gì. “Nhắm mắt lại, sư phụ bảo con mở thì con mới được mở.” Tống Mạch nói với nàng như dỗ dành hài tử. Đường Hoan nghe lời nhắm lại, mong đợi trong lòng càng ngày càng tăng. Nàngtin tưởng vào tay nghề của Tống Mạch, cũng tin tưởng khả năng vẽ củahắn, chỉ cần nhắm mắt lại, chỉ cần đợi thêm một lát nữa thôi là nàng cóthể thấy rõ cái đèn lồng vẽ nàng chỉ thuộc về nàng rồi. Nam nhân đối xửvới nàng rất tốt nàng cũng không cần, tặng quà ở trong mắt nàng cũng chỉ là một trong những thủ đoạn **, nhưng phần lễ vật này lại khác, trên đó có nàng, vậy nó sẽ có ý nghĩa khác hẳn. Nàng có thể không yêu nam nhân, nhưng làm sao nàng có thể không yêu chính mình? Bên cạnh có tiếng động rất nhỏ, mặc dù nhắm mắt lại nhưng vẫn có thể phát hiện bên ngoài chợt sáng lên. Đường Hoan muốn mở mắt ra nhưng nam nhân dường như đoán được suy nghĩ của nàng, lại bảo nàng đợi thêm một lát nữa. Nàng đành phải tiếp tục mong đợi chờ thêm một lát. “Xong rồi.” Tống Mạch cất hộp quẹt, đặt sang một bên rồi đưa cả cái đèn lồng hiện ra trước mặt nữ nhân của hắn. Đường Hoan từ từ mở to mắt. Trước mắt là ngọn đèn rực rỡ. Đó là một chiếc đèn lồng hình lầu các cao đến hai thước, ở giữa là phầnchính, trên dưới hơi hẹp lại, một mặt nối liền với cái đế, một mặt đỡlấy phía trên đỉnh lầu các, mái nhà cong chạm trổ tinh xảo, tựa như vậtthật. Mỗi cạnh góc lầu lại treo bốn cái đèn lồng nhỏ, bên trong ánh nếnsáng ngời, chiếu lên giấy đỏ tua vàng, cực kì xa hoa. Kinh diễm qua đi, Đường Hoan lập tức đưa tầm mắt lên trên phần chính của đèn lồng. Đèn lồng từ bốn bức vẽ hợp thành một vòng. Bức thứ nhất, nàng che một chiếc ô xanh đang chuẩn bị đi lên cầu, đi đượcmột nửa, dường như có người gọi nàng, nàng liền quay đầu nhìn. Trongtranh nàng rất dịu dàng, hình như còn cực kỳ vui mừng khi nhìn thấyngười gọi nàng. Bức thứ hai, nàng mặc váy trắng đứng ở mũithuyền. Thuyền đã cập bến, nàng khẽ cúi đầu, đưa tay duỗi ra ngoài,khoác lên trên một cánh tay trắng nõn thon dài. Nam nhân cũng không hềlộ diện, nhưng chỉ nhìn dáng vẻ nàng cúi đầu ngượng ngùng, nam nhân đókhông thể nghi ngờ chính là người trong lòng nàng. Bức tranh thứba, nàng ngồi dưới cửa sổ, trên bàn trước người bày chiếc quạt tròn uyên ương sắp thêu xong, nàng lại bỏ mặc, chỉ nhìn chằm chằm xem tờ giấytrong lòng bàn tay, mặt mày ẩn tình, vẻ xấu hổ hiển thị rõ. Bứcthứ tư, mặt trăng treo trên ngọn cây, nàng đứng dưới tán cây liễu, mắtcười trong suốt nhìn về phía trước, dường như người khiến nàng kiễngchân mong ngóng cuối cùng đã xuất hiện, khóe mắt đuôi mày đều là vẻ vui mừng ngọt ngào. Người trên đèn lồng rất nhỏ, thoạt nhìn chỉ caochừng như lòng bàn tay, nhưng quần áo vật trang sức của người trong bứchọa, vẻ mặt động tác, trông lại rất sống động. Đường Hoan xem đến nhập thần. “Thích không?” Tống Mạch ôm lấy thắt lưng nàng từ đằng sau, ghé vào bên tai nàng hỏi. Nàngngắm đèn ngắm đến ngây dại, hắn ngắm khuôn mặt vui vẻ chăm chú dưới ánhđèn của nàng cũng ngắm đến ngây dại. Thích, làm sao có thể không thích chứ? Thích đến thậm chí tiếc nuối đây chỉ là một giấc mộng, ** xong, chiếc đèn này cuối cùng cũng chỉ trở thành một hình ảnh trong hồi ức của nàng. Chờtới khi nàng tỉnh mộng, trên đời này đã không còn có một người làm đèntên là Tống Mạch, có thể làm một chiếc đèn lồng giống như đúc cho nàng. Chiếc đèn lồng này, những bức tranh này, là độc nhất vô nhị. Nhưng đèn lồng có đẹp, cũng là giả. Tựa như nam nhân đang dịu dàng khẽ khàng nói bên tai nàng, cũng là giả. Cần gì vì một chiếc đèn trong một giấc mộng xuân, sinh ra lưu luyến? Đường Hoan không có ngốc như vậy. Nàng nhắm mắt lại, dán vào khuôn mặt tuấn tú của nam nhân, vành tai tóc maichạm vào nhau, dùng hành động nói cho hắn biết nàng rất thích. Hô hấpcủa nam nhân dần dần sâu hơn, Đường Hoan xoay người, kéo hắn đi đếntrước giường. Nàng để cho hắn nằm trong ổ chăn, dưới ánh mắt nghi hoặccủa nam nhân ôm chiếc đèn nhỏ của mình qua bên kia thắp sáng. Sáng rồi,nàng lại một lần nữa che đèn lại rồi bước vào giường, dùng chăn che kínhai người, ý bảo tự hắn xốc lên xem. Ánh đèn dìu dịu từ từ lộ ra sau miếng vải đen, trên đèn lồng có chữ viết như ẩn như hiện. Tống Mạch nhìn đệ tử ngồi xổm trên giường một chút, cực lực che giấu khẩn trương trong lòng, chậm rãi vén miếng vải đen lên. Quả nhiên là loại đèn lồng hình tròn đơn giản nhất hắn dạy nàng làm, trừchữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo bên trên, thì không có gì lạ. Tống Mạch lại coi như trân bảo mà chạm vào nó, nhẹ nhàng xoay tròn. Đèn lồng chuyển động, chữ nhỏ cũng chuyển động theo. Sư phụ, muốn Tiểu Ngũ đi. Muốn nàng… Tống Mạch quên mất cả động tác. Đường Hoan thổi tắt đèn lồng, kéo chăn thả đèn lồng xuống dưới giường, sauđó, từ từ cởi bỏ xiêm y, đi đến bên cạnh nam nhân vẫn còn đang trong cơn khiếp sợ, hôn lỗ tai của hắn. Tống Mạch, muốn ta đi, ta muốn ngươi đã lâu lắm rồi, giấc mộng này kéo dài lâu như vậy, đêm nay cũng nên kết thúc thôi. Mềm mềm, tê tê, ngứa ngáy, theo đụng chạm của nàng, từng chút từng chút từ nơi lỗ tai lan tràn về phía cổ. “Tiểu Ngũ…” Nam nhân nghiêng đầu tránh sang một bên, giọng nói khàn khàn mờ ám. Đường Hoan đuổi tới, Tống Mạch tiếp tục trốn, trước người chợt mất đi chốngđỡ, Đường Hoan không chịu khống chế nhào đầu về phía trước người hắn.Tống Mạch vội đưa tay ôm lấy nàng, lúc này mới phát hiện áo phía trêncủa đệ tử đã không còn, ánh đèn xa xa xuyên qua bức màn mà vào, nhuộmmột vầng ánh sáng nhẹ nhàng lên trên người nàng. Tống Mạch bối rối nhắmmắt lại, nhìn không thấy, nhưng xúc cảm trơn mượt dưới tay lại càng rõràng hơn. Hắn khó khăn đặt ngang nàng lên trên giường, “Tiểu Ngũ, chờmột chút…” Hắn muốn chờ nàng lớn lên. Đường Hoan kéo tay hắn đặtlên ngực mình, một tay kia dò vào vạt áo trước người hắn, viết chữ trênngực hắn: sư phụ ghét bỏ nơi này của Tiểu Ngũ quá nhỏ sao? “Không phải, Tiểu Ngũ, không phải, là người con còn quá nhỏ, sư phụ, sợ làm đau con.” Tống Mạch thở hổn hển giải thích, muốn thu tay lại. Đường Hoan nắm chặt hắn không tha, nói với hắn nàng không sợ đau. “Tiểu Ngũ, đừng không hiểu chuyện, nghe lời sư phụ.” Tống Mạch đau khổ giãy dụa trong dục vọng mãnh liệt. Thấy hắn như vậy, Đường Hoan không hề cố gắng dùng ngôn ngữ thuyết phục hắnnữa. Nàng xoay người ngồi dậy, bắt lấy tay phải nam nhân đưa tới trướcmặt mình, hé miệng ngậm một ngón tay, nhẹ nhàng mút lấy, đồng thời lặnglẽ cởi quần của mình ra. Chỉ cần nhìn nam nhân này, chỉ cần nghĩ đếnviệc cùng hắn mây mưa thất thường, cơ thể nàng đã nóng lên, bắt đầu ẩmướt. “Tiểu Ngũ…”Giọng nói của Tống Mạch cũng run lên, trong đầukhông ngừng tự nói với mình nên phải rút khỏi, nhưng cánh môi căng mọngẩm ướt của nàng. Cái lưỡi trơn trượt, còn có cái mút chơi đùa kia khiếncho hắn khó chịu càng khiến cho hắn đòi hỏi nhiều hơn, đều khiến chongười hắn đứng im, không thể hoạt động, chỉ có thể gắng gượng xin nàngbuông ra trước, “Tiểu Ngũ, đừng như vậy, sư phụ sắp… nhịn không đượcrồi.” Đường Hoan không cầnhắn nhịn. Sau đó nàng lùi về sau tựa vào ván giường, hai chân gập lênrồi mở ra, nắm lấy ngón tay thon dài của hắn, không hề báo trước mà đưavào. Hắn khiếp sợ muốn rụt về, nàng nắm chặt hắn, kẹp chặt hắn, từ từhút hắn vào bên trong. Nàng không thể nói chuyện nhưng nàng còn có thểphát ra giọng mũi, quyến rũ, mê người, cầu khẩn, theo ngón tay hắn lênlên xuống xuống ở chỗ nông mà phụ họa. Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng đã buông tay ra nhưng ngón tay hắn vẫn còn đang di chuyển. Tống Mạch mở to mắt, thấy đôi mắt ngập nước của Tiểu Ngũ nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra, tựa như đang nói cái gì. Hắn không nhịn được rung động, lại nhìn chằm chằm vào đôi môi nàng đang hé mở, cuối cùng thì hắn cũng hiểu. Sư phụ, con rất thoải mái, người lại đi vào thêm một chút đi. Tất cả lý trí tất cả băn khoăn đều sụp đổ trong nháy mắt, Tống Mạch tiến về phía trước gần sát nàng, tay trái chống vào bên dưới mông nàng nângngười lên trên nàng, cả người gần như che phủ cơ thể trần trụi của nàng, cúi đầu nhìn nàng, “Là như thế này phải không?” Ngón tay không chỉ ravào bằng một đầu ngón tay nữa, hắn như nàng mong muốn đưa vào bên trong, đụng tới một tầng cách trở không cách nào miêu tả. Tống Mạch dừng lại,nhìn vào mắt nàng hỏi nàng, Đường Hoan không trốn tránh mà nhìn lại hắn, gật đầu, bởi vậy nam nhân không hề do dự nữa, đưa toàn bộ ngón tay đivào. Có chút đau, nhưng so với cơn đau khi bị hắn bất chấp tất cả mà đâm vào thì nào có là gì. Đường Hoan dần dần thả lỏng, nắm lấy tay nam nhân ý bảo hắn tiếp tục, nàngthì vừa hưởng thụ vui sướng càng ngày càng rõ ràng, vừa cởi quần áo chonam nhân. Cởi xong cái áo lót, trên người nàng và hắn ra đầy mồ hôi, hôhấp đã sớm dây dưa không rõ, chia không rõ ai sâu hơn ai gấp hơn. Tayhắn không nỡ rời đi, Đường Hoan đành phải giắt cái ao lên cánh tay phảicủa hắn, chuyển sang cởi đai lưng cho hắn. Tống Mạch vẫn nhìnnàng, nhìn hai gò má Tiểu Ngũ của hắn ửng đỏ, đôi mắt mơ màng, hừ hừ hổn hển không ngừng, vậy mà vẫn kiên trì cởi áo cho hắn. Đai lưng bị nàngrút ra, hắn cúi đầu, chỉ thấy đôi tay nhỏ bé trắng mịn kia kéo quần củahắn xuống, lộ ra nơi đó của hắn đang kích động vì nàng. Tay nàng khôngchút do dự sờ lên, cũng giống như trước kia nàng tắm rửa cho hắn vậy,chỉ có điều khi đó nàng là “nam nhân”, sau khi nàng lau chùi cho hắn thì lập tức thả ra luôn, nhưng bây giờ nàng lại nắm lấy hắn thật chặt, dùng bàn tay nhỏ bé của nàng nắm lấy hắn làm động tác lên xuống. Hắnthấy vậy lửa nóng đầy người, không cam lòng bị nàng nắm trong tay, hắnnhìn về phía tay mình, động tác ra vào càng ngày càng nhanh, nghe nàngkêu hừ hừ. Tiểu Ngũ rất ít khi phát ra âm thanh, đến hôm nay hắn mớibiết được của giọng mũi của nàng cũng êm tai say lòng người như vậy, nếu nàng có thể nói, bây giờ nhất định sẽ mở miệng cầu xin sư phụ tha chonàng? “Tiểu Ngũ, thích sư phụ như vậy phải không?” TốngMạch ngước mắt lên, có chút lo lắng nhìn sang, nếu nàng khó chịu,xin hắn dừng lại, hắn dù không bỏ được cũng sẽ đồng ý với nàng. Nếunàng thích, hắn còn có thể nhanh hơn, còn có thể càng sâu, cho nàng càng nhiều thoải mái hơn. Đường Hoan vừa đúng lúc đến giây phút quantrọng, làm sao có tâm tư để ý tới hắn. Nàng nắm Tiểu Tống Mạch càng động càng nhanh, tưởng tượng bây giờ ra vào trong cơ thể nàng không phải làngón tay mà là vật tốt nàng khao khát bấy lâu, mông eo không khỏi cốgắng di động đón ý hùa theo nam nhân, cuối cùng nam nhân trong lần corút nhanh chóng mãnh liệt ngửa đầu run run, không tiếng động cho lần đầu tiên của hắn. Tuyết mùa đông tan ra, nước mùa xuân đón đầu rơi xuống. Nước tuôn trào từ khe suối mang đến từng trận rung động, phát tiết một lầnvới đôi tay nhỏ bé đang nắm chặt bên ngoài. Sau đó, Tống Mạch chặn đôimôi đỏ mọng đang há miệng thở dốc của nữ nhân lại, phun lên tay nàng. Sống nhiều năm như vậy, hắn chưa từng có lúc nào sung sướng hơn thế này. Nhưng Tống Mạch còn muốn sung sướng hơn nữa. Hắn dùng tiết khố lau tay cho nàng, sau đó đặt tiểu cô nương nào đó đangxụi lơ nằm xuống giường, vén mấy sợi tóc lộn xộn trên trán ướt đẫm mồhôi của nàng sang hai bên, nhẹ nhàng hôn nàng: “Tiểu Ngũ, sư phụ nhịnkhông được nữa rồi, sư phụ muốn con, có thể chứ?” Đường Hoan cầu còn không được. Nàng ôm lấy sống lưng bóng loáng như ngọc của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve lên đó. Bả vai này nhìn như gầy yếu nhưng thật ra lại nở nang có lực, đi xuốngtừ từ hẹp lại, trên lưng gầy không có lấy một chút mỡ thừa, tất cả đềulà nàng mong nhớ từ lâu, tất cả đều là nàng thích. Nàng không thích namnhân này, nhưng nàng thích thân thể hoàn mỹ của nam nhân này, lần đầutiên nhìn thấy, đã thích rồi, muốn rồi, đến khi chết rồi sống lại đi vào trong giấc mộng, nàng vẫn muốn hái hắn như cũ, muốn hắn cam tâm tìnhnguyện vào trong nàng, cùng nàng hưởng thụ chuyện giường chiếu tốt đẹpnhất trên cõi đời này. Tống Mạch Tống Mạch, nếu như ngươi biết suy nghĩ bây giờ của ta, ngươi còn có thể thích ta như vậy sao? May mà ngươi không biết, ngươi vẫn thích ta như vậy, thích đến mức ngay cả bánh bao nhỏ cũng thích cắn. Nàng khó nhịn ngẩng đầu lên, hai tay luồn vào trong mái tóc của hắn, khôngsuy nghĩ nhiều, hoàn toàn đắm chìm ở trong gặm cắn của nam nhân. Tống Mạch nhận được đáp lại cổ vũ, càng thêm động tình. Đây là Tiểu Ngũ của hắn, mềm mại nhỏ nhắn, giống như trái cây đầu hạ, ngâyngô lại động lòng người. Hai khối nho nhỏ, khẽ nảy lên, nhưng phía trêncó một bộ phận đã đỏ trước rồi, vừa bị hắn đụng phải liền dựng lên, mờihắn nhấm nháp. Hắn ngậm lấy, nàng ưỡn ngực đưa lên trước, phần eo nhỏnhắn trước đó vẫn dính trên giường được nâng lên cao, rời khỏi đệmgiường, dính sát vào thắt lưng của hắn, gắn bó không thể tách rời. Nàng vuốt ve lưng hắn, hai tay của hắn cũng chống lên giữa đệm giường vànàng, bắt đầu từ bả vai gầy yếu của nàng, chậm rãi dời xuống, chuyển tới vòng eo nhỏ mảnh khảnh của nàng, chuyển đến khe mông đang ngạo nghễ ưỡn lên của nàng. Môi từ cánh tay di chuyển xuống dưới, cuối cùng đi tớichỗ cả tâm thần hắn đều hướng về. Hắn dùng đầu gối tách chân nàng ra,hai tay nâng nàng lên, cúi đầu tới gần. Tiểu Ngũ, để cho sư phụ nếm thử con một chút nhé. Con nhỏ như vậy, sư phụ sẽ cẩn thận, cố gắng không làm con đau. Khi làn môi nóng bỏng dán lên nàng, Đường Hoan cuối cùng cũng hoàn hồn từ trong mê loạn. Nàng khiếp sợ chống nửa người trên dậy, cúi đầu nhìn xuống. Nam nhân từng lãnh ngạo không ai bì nổi kia, vậy mà có thể chủ động làm loại chuyện này cho nàng! Nhận thấy được của cái nhìn chăm chú của nàng, Tống Mạch vừa hoạt động, vừagiương mắt nhìn về phía nàng. Thấy Tiểu Ngũ của hắn đơ ngốc nhìn hắn,Tống Mạch cuối cùng hút một ngụm, thừa dịp nàng kịch liệt run lên màđứng dậy đè lên trên người nàng, tay trái chống cơ thể tránh ép nặng lên nàng, tay phải xoa khuôn mặt đỏ rực lửa của nàng, con ngươi đen dịudàng: “Tiểu Ngũ, thích không?” Đường Hoan gật đầu. Không cần giả vờ, nàng thật sự thích, thích hoan hảo như vậy, ngươi tình ta nguyện. Tống Mạch còn chưa vừa lòng, ngón tay di chuyển tới khóe môi của nàng, “Nói, nói con thích sư phụ.” Cho dù là không nghe thấy, hắn cũng phải nhìnnàng nói. Tống Mạch lúc này rất lẳng lơ, nhưng Đường Hoan cũng thích chơi như vậy! Nàng lắc đầu, giơ tay lên sờ bờ môi của hắn, để cho hắn nói trước. “Sư phụ thích Tiểu Ngũ, thích con.” Tống Mạch tách chân nàng ra, đỡ lấymình nhắm ngay vào nàng, sau khi đưa mình đi vào một chút, dừng lại,nhìn nàng: “Sư phụ đã nói, nên đến Tiểu Ngũ rồi.” Kẻ địch mạnhxông qua cửa, Đường Hoan nhíu mi, hai tay chế trụ đầu vai của hắn, đôimôi đỏ mọng run rẩy: sư phụ, Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ thích người, chậm mộtchút, nhẹ chút… Phía dưới nàng đã run rẩy đến như vậy, chỉ cóđiều là càng run rẩy lợi hại hơn, cầu xin càng đáng thương hơn, khôngtiếng động nói không cần. Nhưng Tống Mạch đã không thể khống chế được nữa rồi. Hắn ôm chặt lấy nàng, yêu thương hôn lên đôi mắt đang nhắm chặt của nàng,hôn lên lông mày đang chau lại của nàng, cứ như vậy vừa chậm rãi tiếnvào nàng, vừa chăm chú nhìn nàng từ một tiểu cô nương biến thành nữ nhân của hắn. Nàng hẳn là rất đau, nước mắt cũng chảy ra, nhưng nàng ngoanngoãn cắn môi không nói lời nào, cực kì đáng thương. Hắn muốn nói mộtchút gì đó trấn an nàng, nhưng dưới thân sảng khoái mãnh liệt. Rungđộng, ngực tràn đầy thỏa mãn, đều khiến cho hắn đánh mất cả tiếng nói.Nói không ra tại sao, nhìn dáng vẻ nhẫn nại nhu thuận của nàng, hắn vậymà có loại cảm giác trần ai lạc định, dường như nàng nói nhiều như vậy,cũng không bằng bây giờ, khiến cho hắn tin tưởng nàng là thật sự thíchngười sư phụ là hắn này, nàng là thật sự thuộc về hắn . Nhưng sau khi bình tĩnh lại, đáy lòng lập tức sinh ra một cảm giác bất an khó thể nào hiểu được. Cảm giác tựa như đây chính là một giấc mộng, sau khi tỉnh mộng, Tiểu Ngũ của hắn sẽ biến mất không thấy nữa. Tống Mạch bỗng có chút sợ hãi, hắn dừng lại, hôn lên đôi mắt của nàng: “Tiểu Ngũ, con mở to mắt ra, nhìn ta, đây là chân thật, con là nữ nhân của sư phụ, có phải hay không?” Đau đớn đã giảm bớt, Đường Hoan nghelời mở to mắt, thoáng sững sờ chống lại đôi mắt chứa đầy vẻ bối rối bấtan của hắn. Nàng cười với hắn, dùng môi ngữ nói: đương nhiên là thậtrồi, Tiểu Ngũ đã là nữ nhân của sư phụ. Thấy con ngươi linh độngquen thuộc, dường như Tống Mạch từ thế giới hư ảo trong mộng quay trởlại với thế giới chân thật. Nghĩ đến mình vừa rồi hỏi một vấn đề ngốcnghếch, trên mặt hắn nóng lên, vì để cho nàng cũng quên mất, hai tay hắn chống dậy, bắt đầu ra sức đâm vào nàng. “Ưm…” Đường Hoanbật ra tiếng rên, cũng may trước đó hưởng thụ liên tục đã khiến cho bêntrong thích ứng được với kiêu ngạo của hắn. Dưới thân va chạm càng ngàycàng mạnh thêm, nàng không kiểm soát nổi đung đưa lên xuống, gương mặttuấn tú ửng hồng của nam nhân trên người cũng không nhìn rõ, dường nhưchỉ có nơi tương liên chặt chẽ kia là chân thật. Đường Hoan không phảithật sự thích loại cảm giác này, nàng muốn cùng nam nhân hợp lại mộtchỗ, làm tới mức kịch liệt nhất. Nàng chủ động nhấc chân vòngquanh eo hắn, đại khái là mở ra quá lớn, sau một thoáng sững sờ hắn nảysinh ác độc đâm mạnh vào, mở mắt nhìn nàng. Đường Hoan nhìn hắn cười,hai chân tiếp tục di chuyển lên phía trên, chậm rãi khoác lên đầu vaihắn. Tư thế này quá khó khăn, hơn nữa hắn liên tục va chạm, hai chân lắc lư sắp rơi xuống. Nàng muốn tự đỡ lấy chân, nam nhân lại chủ động giúpnàng, chẳng qua là hắn không có đỡ lấy, mà là đè ép bắp đùi nàng lênphía trước. Mông eo theo chân nâng lên rời khỏi đệm giường, Đường Hoankhiếp sợ, trong mắt Tống Mạch cuối cùng cũng trào lên ý cười: “Như vậy,Tiểu Ngũ còn chịu được sao?” Sao hắn có thể thua bởi nàng? Nếu nàngthích chơi thì hắn sẽ theo nàng. Đường Hoan đương nhiên chịu được, hắn càng lợi hại càng đa dạng, nàng lại càng vừa lòng. Tống Mạch chỉ cho là nàng cậy mạnh, không thèm nhắc lại, hung hăng đụng vào. Ván giường theo động tác hung mãnh của nam nhân mà nhẹ nhàng lắc lư, phát ra tiếng động ái muội. Đường Hoan nhắm mắt lại nghe, tùy ý nam nhân biến hóa các loại tư thế đa dạng muốn nàng, cho dù là loại nào, nàng đều cố gắng phối hợp với hắn. Sư phụ nói không sai, nam nhân bá đạo, hái được quả nhiên là tuyệt diệu. “Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ…” Bên tai là từng tiếng từng tiếng gầm nhẹ của nam nhân, nghe qua dường như sắp đến. Đường Hoan cũng muốn đến. Nàng mở to mắt, nhìn cũng không nhìn nam nhân quỳ gối trước giường, chỉ nắm chặt đệm giường, quay đầu nhìn về phía cửa sổ. Tống Mạch, ngươi đã mộng ta thành một người câm, giấc mộng này ta chơi đùacũng rất tận hứng, ta đây sẽ để cho ngươi từ đầu tới cuối kết thúctrong vui vẻ, dù sao, ngươi là giả, tựa như chiếc đèn lồng kia, dù đẹpthế nào, cũng là giả. Tầm mắt dần mơ hồ, Đường Hoan vẫn nhìn chiếc đèn lồng kia như cũ. Ngọn đèn rực rỡ, tựa như pháo hoa đột nhiên nở rộ trên bầu trời đêm, rực rỡ như thế, cuối cùng hóa thành tro bụi rơi xuống. May mà, bởi vì là giấc mộng nên nó vĩnh viễn cũng không có một ngày sẽ tắt đi. Ánh đèn càng ngày càng ảm đạm, Đường Hoan nhắm mắt lại. Tống Mạch, ngươi biết không, ta thật sự rất muốn mang nó đi…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]