Hắn lén liếc mắt sang , ánh mắt Tiểu Ngũ dịu dàng nhìn hắn. Tống Mạch bị cái nhìn này thiêu đốt nên phải thu hồi tầm mắt, đáy lòng trào lên niềm vui sướng, khi trào lên được nửa chừng chợt khựng lại, bởi vì hắn cảm thấy nghi ngờ. Có lẽ Tiểu Ngũ chỉ là vì hiếu kính được với sư phụ mà cảm thấy hài lòng, cũng không phải như hắn nghĩ…
Tiểu Ngũ, có còn thích hắn không?
Thích, không thích, cái nào cũng không khiến hắn hài lòng.
Tống Mạch chìm trong tâm trạng phức tạp mà ăn hai bát cháo, đứng dậy thu dọn hộp đựng thức ăn rồi nói với đệ tử: “Quay trở về ngủ đi, cái này để sáng mai tiểu nhị dọn dẹp.”
Đường Hoan kéo tay áo hắn, ý bảo hắn cũng đi ra ngoài.
Tống Mạch chỉ cho là đệ tử lo lắng hắn còn tiếp tục vất vả ở phòng làm đèn, liền đi ra ngoài cùng cậu, “Yên tâm, sư phụ cũng đi ngủ luôn.”
Nhưng Đường Hoan vẫn kéo hắn đi tới thượng phòng, Tống Mạch định từ chối, Đường Hoan lại viết chữ trong lòng bàn tay hắn, nói nhất định sư phụ rất mệt mỏi, Tiểu Ngũ đấm bóp bả vai cho sư phụ rồi sẽ đi ngủ.
Đôi mắt chờ mong như vậy, đánh thẳng vào đáy lòng hắn, cho dù là xuất phát từ hiếu tâm hay là cái gì, Tống Mạch đều không nỡ từ chối.
Dù sao qua mấy ngày mệt mỏi, Tống Mạch đã rất buồn ngủ, hắn ngủ quên trong sự hầu hạ dịu dàng của đệ tử, căn bản không biết sau khi hắn ngủ, đệ tử vừa nghe lời lại ngượng ngùng của hắn ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-giac-mong-xuan-cua-nu-hai-hoa-tac/1538817/chuong-47-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.