Sau khi Tống Mạch đỡ Đường Hoan dậy liền thu tay về, xoay người hỏi tiểu nhị: “Sao lại thế này?”
Hắn nói năng thận trọng, còn chưa lớn tuổi, mà trên người đã có khí chấtnghiêm nghị không giận mà uy, các sư phụ lớn tuổi trong cửa hàng đềukính trọng hắn, còn trẻ tuổi như tiểu nhị thì vừa kính vừa sợ. Bởi vậyhắn vừa xuất hiện, tiểu nhị đã thu hồi ngay dáng vẻ ương ngạnh vừa rồi,cung kính đứng ở cửa, buồn bực đáp lại: “Ông chủ, tiểu tử này tới muộnkhông kịp báo danh, cầu xin con ghi danh cho nó, con không muốn vì nó mà làm hỏng quy củ, nó liền ra tay cản trở con.”
Tống Mạch liếc hắn một cái, sau đó ánh mắt lại đưa về phía Đường Hoan.
Đường Hoan không đợi hắn mở miệng liền quỳ xuống, ngón tay chỉ về phía hàngđèn lồng treo trên kệ, ánh mắt kiên định nhìn Tống Mạch.
Tiểu nhị ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở: “Ông chủ, nó là người câm.”
Tống Mạch “Ừm” một tiếng, thấy thân mình Đường Hoan yếu ớt, hai má gầy tóp,nhíu mày hỏi nàng: “Ngươi tới bái sư, người trong nhà có biết không?”
Đường Hoan lắc đầu, chỉ chỉ lên trời, cụp mi mắt, nước mắt liền rơi xuống.
Tống Mạch ngầm hiểu. Thấy thiếu niên thân bị tàn tật mà song thân đều mấthết, không giống như trước kia có người cũng chặn đường như vậy liềnđuổi thằng họ đi, ra hiệu Đường Hoan cho đứng lên trước, “Cho ta xem tay của ngươi.”
Năm đó khi sư phụ thu nàng làm đồ đệ cũng từng xemtay của nàng, Đường Hoan đoán chừng chọn đồ đệ đại khái đều phải trảiqua một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-giac-mong-xuan-cua-nu-hai-hoa-tac/1538811/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.