Chương trước
Chương sau
Đường Hoan rất hài lòng với thân phận mới của mình.
Là người có tiền đó!
Có nha hoàn bưng trà rót nước giặt quần áo nấu cơm, có kho bạc riêng, có lăng la tơ lụa, đồ trang sức, còn có thêm cả ác danh quả phụ tồi tệ. Như vậy, nàng sẽ không cần giống như tiểu ni cô phải nén giận sống mà mệt chết, ngược lại, nàng muốn sai hai nha hoàn làm gì cũng có thể, sẽ không giống như thôn cô thiện lương, muốn hoan hảo với người còn phải nghĩ ra cái cớ thật tốt rồi chờ đợi thời cơ. Trên đầu treo sẵn danh “quả phụ hư hỏng”, rốt cuộc thì nàng có thể sống một cách thoải mái rồi.
Hơn nữa, nhờ Thủy Tiên ban tặng cho mà bây giờ Tống Mạch đã nhận định nàng chính là một nữ nhân không tuân thủ nữ tắc, nếu vậy nàng cũng không cần phải giả vờ làm người tốt nữa, thích hư hỏng thế nào thì cứ hư hỏng thế ấy.
Nữ nhân hư hỏng khó có thể nắm được tim nam nhân?
Đương nhiên là không.
Sư phụ bảo: Tất cả nam nhân đều khẩu thị tâm phi, đừng có nghe mấy lời bọn họ nói ngoài miệng nào là nữ nhân hèn hạ hư hỏng không tuân thủ nữ tắc, một khi có nữ nhân hư hỏng bí mật tìm tới, cam tâm tình nguyện hoan hảo với hắn, đồng thời còn cam đoan sẽ không cho ai biết việc này. Như vậy, chỉ cần nữ nhân hư hỏng đó có vài phần tư sắc, nắm thêm mấy thủ đoạn phong hoa tuyết nguyệt, cơ hồ nam nhân nào cũng chẳng kìm lòng được.
Có đôi khi nam nhân không hành động, không phải là không muốn mà là vì trong lòng có quá nhiều băn khoăn. Họ hàng, tiền đồ, thanh danh… Không hành động, là bởi vì bọn họ cảm thấy vì một nữ nhân mà liên lụy tới những thứ quan trọng khác của mình, không đáng chút nào.
Làm một nữ nhân hư hỏng, Đường Hoan vô cùng tin tưởng vào dung mạo và thủ đoạn của mình, hơn nữa Tống Mạch cũng chỉ có một thân một mình, chỉ cần nàng vụng trộm quyến rũ hắn, hắn sẽ không có gì phải băn khoăn cả. Thủy Tiên lúc trước da mặt vẫn còn quá non, bị Tống Mạch lạnh lùng vài lần đã khiếp sợ không dám tiến lên, cho nên mới đi theo con đường ngu ngốc kia. Liếc mắt đưa tình với người khác á? Chiêu này chỉ thích hợp với nam nhân đã thích mình, còn Tống Mạch, hắn là chán ghét Thủy Tiên.
Ha ha, lúc này nàng lại càng muốn làm cho hắn thích nữ nhân hư hỏng mà hắn vốn chán ghét đó!
Nàng nằm trên giường cười khẽ, gian bên ngoài truyền tới tiếng đẩy cửa, tiếp theo đó là tiếng bước chân cố ý bước thật nhẹ, một cô nương mặc áo xanh váy xám đi tới, đúng là nha hoàn luôn theo cùng Thủy Tiên xuất môn -Thang Viên.
Đường Hoan quan sát Thang Viên cẩn thận, thầm nghĩ Thủy Tiên thực ra cũng rất biết chọn người. Có nha hoàn lưng hùm vai gấu như vậy theo bên cạnh, một là sẽ khiến vẻ đẹp của nàng được nâng lên, hai là nếu có nam nhân muốn động chân động tay, chỉ cần Thủy Tiên tỏ ý không muốn, Thang Viên trời sinh khỏe mạnh cũng có thể dễ dàng đánh lại hai gã nam nhân, bảo vệ chủ tử.
Thang Viên thấy phu nhân đầu quấn băng trắng chăm chú nhìn nàng, trong lòng không khỏi lo lắng.
Đêm đó phu nhân mở tiệc chiêu đãi Lâm thiếu gia, vẫn không cho người nào theo hầu bên cạnh như thường lệ. Nàng vẫn luôn ở trong phòng đợi, lúc nghe thấy phu nhân la cứu mạng, lập tức bỏ việc trong tay vội vàng chạy ra ngoài sân, chỉ thấy phu nhân đã ngã trên mặt đất, Lâm thiếu gia đang định cởi bỏ xiêm y của người. Thang Viên theo bên cạnh phu nhân đã hơn 1 năm, biết phu nhân thích trêu đùa với nam nhân nhưng lại chưa từng thực sự cho bất kì nam nhân nào chiếm được chút tiện nghi. Tình hình trước mắt rõ ràng là không ổn, nàng nhanh chóng xông lên đẩy Lâm thiếu gia ra. Lâm Phái Chi nhờ cái đẩy này của Thang Viên mà tỉnh rượu hơn phân nửa, đốt đèn lồng vẫn đặt ở dưới hành lang lên, thấy trán Thủy Tiên chảy đầy máu, lúc này mới vội vàng bỏ chạy.
“Phu nhân, người tỉnh rồi sao, tốt quá rồi! Đúng rồi, người… người mau nằm xuống đi, lang trung dặn người bị thương ở đầu, tạm thời không nên hoạt động nhiều, người cứ nghỉ ngơi trước, con lập tức đi thỉnh lang trung lại đây khám cho người!”
Thang Viên từ nhỏ đã bị phụ mẫu bán làm nô, vì bộ dáng xấu xí mà cho tới bây giờ đều phải sống trong cảnh mệt mỏi bẩn thỉu nhất, cũng chỉ có vị chủ nhân này đưa nàng về làm nha hoàn, cho nàng hầu hạ phòng trên. Chủ nhân tốt như vậy, đương nhiên Thang Viên hy vọng có thể hầu hạ nàng thật lâu thật lâu. Bây giờ chủ nhân hôn mê ba ngày rốt cuộc cũng tỉnh, Thang Viên vô cùng vui mừng, nàng đỡ Đường Hoan nằm xuống trước rồi mới nhỏ nhẹ nói.
Đúng vậy, chính là giọng nói nhỏ nhẹ. Khác hẳn với dáng người “oai hùng”, giọng nói của Thang Viên vô cùng dịu dàng, tính tình vô cùng tỉ mỉ, phòng trong phòng ngoài của chủ nhân đều được nàng dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp. Trong nhà còn có một nha hoàn chịu trách nhiệm tất cả những việc nặng, nha hoàn đó cũng chỉ có thể giặt quần áo nấu cơm, may vá mấy thứ, còn lại thì không thể nào khiến chủ nhân tin tưởng như Thang Viên.
Bởi vì có trí nhớ của Thủy Tiên, biết Thang Viên là người trung thành, Đường Hoan càng nhìn Thang Viên càng thuận mắt, nàng lắc đầu đáp, “Không cần, đầu ta bây giờ cũng chẳng đau chút nào, chỉ có bụng là hơi đói, bây giờ là giờ nào rồi?” Nàng muốn đi gặp Tống Mạch.
“Phu nhân, còn một canh giờ nữa là tới giờ cơm trưa, người…”
“Vậy ngươi hầu hạ ta mặc y phục đi, chúng ta cùng tới tiệm cơm nhìn qua một chút, ta ngủ mấy ngày rồi không biết tiệm cơm làm ăn thế nào?” Đường Hoan lại ngồi dậy một lần nữa, mặc Thang Viên khuyên can, ngón tay nàng chỉ về tủ quần áo, “Lấy chiếc áo màu trắng phối cùng váy xanh nhạt.”
Từ trước tới giờ phu nhân là người rất có chủ kiến, nói một không nói hai, Thang Viên không dám khuyên nữa, đành phải đi lấy xiêm y.
Mặc quần áo rửa mặt xong, Đường Hoan ngồi xuống trước gương trang điểm, không có gì bất ngờ, trong gương đồng vẫn là khuôn mặt của nàng.
Đường Hoan vuốt ve hai má, trong lòng cảm thấy thật may mắn. May mà sư phụ đã cam đoan với nàng rằng sau khi Tống Mạch tỉnh lại sẽ không nhớ những chuyện xảy ra trong mộng; còn trong mộng, Tống Mạch cũng không thể nhớ lại những giấc mộng trước đó. Nếu không, với khuôn mặt
này, Tống Mạch hẳn sẽ hận nàng đến chết mất?
Không để Thang Viên hầu hạ, chính nàng tự trang điểm và mặc đồ.
Trên trán quấn một dải lụa trắng? Không sao cả, để thêm nếm chút gia vị cho phù hợp, dải lụa trắng trên trán vô cùng tương xứng với áo trắng trên người nàng, nàng thoạt nhìn chẳng khác gì tiểu quả phụ có tướng công vừa mới mất. Lấy bộ dáng này đi ra ngoài, trong mắt điểm thêm chút ai oán, lo gì không có nam nhân động lòng. Đương nhiên là không bao gồm Tống Mạch rồi. Hắn là một kẻ sinh ra đã không bình thường, cũng không biết lúc trước hắn đã trải qua chuyện gì mà có thể coi nhẹ nữ sắc như vậy, có lẽ nàng phải chọc hắn đến cực độ sốt ruột, chắc đến đó hắn mới bằng lòng “súc sinh” một lần.
Chuẩn bị xong xuôi, Đường Hoan cầm lấy cái quạt tròn hình cung nữ bên cạnh, vừa đứng dậy vừa phe phẩy quạt trước ngực, mắt đẹp quyến rũ hướng về phía Thang Viên: “Thế nào?”

“Quá, quá đẹp…”
Thang Viên há hốc mồm, nói có mấy chữ cũng lắp bắp. Hôm nay phu nhân mặt cũng vẫn là khuôn mặt kia, dung mạo vẫn y như cũ nhưng dường như lại càng trở nên quyến rũ hơn. Sóng nước mênh mông ẩn ẩn tình, đừng nói là nam nhân, ngay cả nàng, cũng không nhịn được tim đập dồn dập.
Trên đời này sao lại có nữ nhân xinh đẹp đến như vậy?
Trong mắt Thang Viên tất cả đều là sững sờ.
Đường Hoan hài lòng mỉm cười, “Nếu đẹp rồi, vậy chúng ta đi thôi, bữa trưa hôm nay sẽ là ở tiệm cơm.”
Chủ tớ hai người thư thả bước ra ngoài cửa.
Đúng là tháng ba mùa xuân thời tiết đẹp. Sông nhỏ trước cửa trong suốt nhìn thấy cả đáy, róc rách chảy xuôi, hai bên bờ sông mọc đầy hoa, hoa nhỏ màu vàng tựa như sao điểm xuyết. Hoa mai bên bờ đã tàn, quả xanh nho nhỏ lấp ló, hoa đào nở rộ rực rỡ, nõn nà động lòng người, còn có cả liễu rủ xuống lả lướt, chạm đến cả mặt nước, dập dờn theo sóng nước.
Dưới chân là con đường đá xanh trải dài, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm, đá đã bị mài mòn đến bằng phẳng.
Trấn Thất Kiều, đúng là ở vùng sông nước Giang Nam.
Phong cảnh đẹp, tâm trạng cũng theo đó mà đẹp lên. Đường Hoan giống như du khách mới tới nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, có lúc thích thú sẽ lộ ra nụ cười tươi tắn. Không cần cố ý quyến rũ ai, đã sớm có vô số ánh mắt dừng lại trên người nàng.
Đám nam nhân đều là kinh ngạc, đám nữ nhân còn lại thì tràn ngập ghen tị oán hận, thấy nam nhân nhà mình ngắm đến ngây người, trong lòng thì mắng quả phụ kia là hồ ly tinh, tay lại vươn lên kéo lỗ tai nam nhân nhà mình, thành ra một trận gà bay chó sủa.
Rẽ vào con phố chính, từ xa đã có thể nhìn thấy bảng hiệu tiệm cơm nhà mình.
Đường Hoan lại nhìn đến tiệm bán thịt phía đối diện.
Trên đường có rất nhiều người qua lại, trước tiệm thịt lại vây đầy không biết bao nhiêu phụ nhân, căn bản không thể nhìn thấy Tống Mạch.
Đường Hoan tới tiệm cơm nhà mình trước.
Ngày đó Thủy Tiên ẩu đả với Lâm Phái Chi, nửa đêm còn la hét kêu to láng giềng đều nghe thấy, sau đó còn thỉnh lang trung tới, tin nàng bệnh nặng nhanh chóng truyền ra ngoài. Tiểu nhị ngoài tiệm cơm đương nhiên cũng biết, mắt thấy bà chủ nhiều ngày không tới, việc làm ăn giảm đi phân nửa, mấy tên tiểu nhị chẳng khác nào kiến bò chảo nóng. Nếu bà chủ chết thật, tiệm cơm này sẽ về tay quan phủ, đến lúc đó, bọn họ lại phải ra ngoài kiếm sống một lần nữa. Tiệm cơm nhiều tiền lời, bà chủ trả thù lao cũng hào phóng, người lại đẹp như vậy. Công việc tốt thế này, có lẽ cũng chỉ tìm được duy một lần này thôi?
Cho nên khi Đường Hoan trở về, mấy tên tiểu nhị vui đến phát khóc, nhanh chóng tiến đến lấy lòng bà chủ.
Đường Hoan giỏi nhất là giao thiệp với nam nhân, hất hết đám dưa méo táo nứt ra, chỉ để lại đứa tiểu nhị thanh tú trẻ tuổi hầu hạ bên người. Nàng cố ý ngồi ở cái bàn bên cạnh cửa, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy hết tiệm thịt bên kia, miệng nói chuyện với tiểu nhị nhưng tầm mắt lại hướng về phía đối diện.
Chờ đến khi người đến mua thịt thưa dần, nàng mới đuổi tiểu nhị đi, bảo Thang Viên trông tiệm cơm còn mình thì chầm chậm đi tới tiệm thịt.
Áo trắng quần xanh lá, dáng người uyển chuyển, mảnh mai lộ ra vẻ phong tình đến mê người.
Trong một đám người lộn xộn, nàng giống như một đóa Thủy Tiên tươi mát, khiến người ta không thể rời mắt.
Khi nàng tới gần, một vài phụ nhân đứng trước cửa tiệm thịt không thể kìm được tránh ra một lối nhỏ.
Khi Tống Mạch ngẩng đầu lên liền nhìn thấy quả phụ ở cách vách nhà mình.
Giống như không hề phát hiện ra, hắn lại đưa miếng thịt ba chỉ mới cắt xong cho một đại nương, nhận tiền rồi trả tiền thừa, một câu vô nghĩa cũng không có. Đối với những lời xì xào kia, hắn đều giả như không nghe thấy.
Đường Hoan dựa vào vách tường ngay trước cửa tiệm, một tay ôm ngực, một tay phe phẩy quạt tròn, không hề kiêng nể gì mà nhìn Tống Mạch chằm chằm.
Nếu không phải trước mặt hắn bày đủ loại thịt heo trông rất buồn cười thì giờ này nhìn thấy Tống Mạch, Đường Hoan nhất định sẽ có chút … sợ.
Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.
Tống đồ tể giống y hệt Tống Mạch ngoài đời. Khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú, con ngươi đen lạnh lùng đẩy người khác ra ngàn dặm, chỉ cần liếc mắt một cái, đã khiến nàng nhớ ngay tới gã nam nhân giết nàng kia.
Nhưng mà như thế lại càng hay, khát khao thu phục hắn của nàng càng cháy càng mãnh liệt.
Nàng nhìn về phía mấy tiểu cô nương đang đứng chờ trước cửa tiệm, cười duyên bảo: “Mấy tiểu muội muội ơi, nhìn xiêm y của các muội là biết, nhất định trong nhà còn có nha hoàn bà vú hầu hạ, vì sao mấy việc mua thịt bẩn thỉu này lại đến tay các muội vậy?”
Đều là các cô nương 14, 15 tuổi rồi, cho dù Đường Hoan chỉ tùy tiện hỏi một câu, các nàng cũng nhạy cảm phát hiện ra ý tại ngôn ngoại, khuôn mặt trong nháy mắt chuyển thành đỏ ửng ngượng ngùng, hai mắt dán vào Tống Mạch, tình ý trong đó, là khát khao là si mê vô hạn.
Đường Hoan cười tươi xán lạn, “Ồ, tỷ hiểu rồi, thì ra các muội vừa ý Tống đại ca, mượn việc mua thịt để có thể lại gần huynh ấy. Kìa, Tống Mạch, huynh xem biết bao tiểu muội muội thích huynh như vậy, huynh có vừa ý muội muội nào không? Nếu vừa ý, để ta làm mối cho huynh!”
“Mai phu nhân, tỷ, tỷ nói bậy bạ gì vậy!”
Khi nói tới Tống Mạch, mấy tiểu cô nương làm sao có thể chống lại lời trêu đùa thẳng thừng như vậy được nên thịt cũng không mua, che mặt bỏ chạy.
Nhìn theo bóng dáng các nàng, Đường Hoan cười vô cùng vui vẻ.
“Ngươi tới đây làm gì?”
Tống Mạch buông miếng thịt vừa mới cắt ra, lau tay lạnh lùng hỏi. Hắn không sợ thiếu mấy món tiền kia, nhưng khi nhận ra dường như nữ nhân này vẫn muốn đứng bên trong, hắn không thể không hỏi.
Đường Hoan liếc mắt nhìn hắn, giễu cợt: “Sao nào, bây giờ ngươi ngay cả nhìn ta cũng không dám nhìn sao? Có phải chột dạ không?”
Tống Mạch nhíu mày, rốt cuộc hai mắt cũng tập trung nhìn về phía nàng, “Chột dạ?” Không nhìn nàng đó là vì không muốn nhìn, hắn có gì phải chột dạ?
Đường Hoan nâng quạt lên gõ gõ trán, “Đúng vậy, đêm đó ta bị ác bá ức hiếp, luôn mồm cầu cứu ngươi, ngươi lại không hề để ý tới. Nay thấy vết thương trên trán ta, chẳng lẽ ngươi không thấy chột dạ hay sao? Ngươi đường đường là một đấng nam nhi thân cao bảy thước, thế mà lại không cứu giúp thiếu nữ gặp nạn, trong lòng ngươi không cảm thấy thẹn sao?”
Dứt lời, nàng nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn hắn, phẫn uất vô cùng, đáy mắt lại đượm chút buồn tủi. Thủy Tiên nhìn Tống Mạch,lần nào cũng dùng ánh mắt như thế này, Đường Hoan không tin Tống Mạch không nhận ra Thủy Tiên thích hắn. Hôm nay nàng muốn xem xem, rốt cuộc Tống Mạch có một chút tình cảm nào với Thủy Tiên có thể cho nàng lợi dụng được hay không.
Tống Mạch nhìn nữ nhân giống như mụ điên này.
Gã ác bá đó là do chính nàng mời vào cửa, bên cạnh nàng còn có một nha hoàn rất khỏe mạnh, làm sao có thể xảy ra chuyện gì được? Ai biết được có phải lúc ấy nàng đang đùa nghịch gì không? Ai biết được vết thương trên trán nàng là thật hay chỉ là giả vờ?
Hắn không biết, hắn cũng không quan tâm.
Nhưng hắn không ngờ tới da mặt nữ nhân này lại có thể dày đến thế, còn dám tới đây trách hắn ư?
Hắn nhìn nàng, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng: “Cho dù ngươi có gặp nạn thật thì cũng là tiện phụ tự làm tự chịu, gieo gió gặt bão, liên quan gì tới ta?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.