Trong bóng đêm, tiếng thở dốc ồ ồ của nam nhân dần dần lắng xuống.
Dục hỏa lui xuống, Tống Mạch chết lặng thắt lại dây lưng cũng không muốn về phòng ngay. Hắn dịch sang một bên, tựa vào vách tường, ngửa đầu nhìn mặt trăng.
Mới đầu tháng năm, trăng vẫn còn khuyết, cong cong như chiếc móc câu.
Tống Mạch thống khổ nhắm mắt lại.
Vì sao hắn lại có thể sinh ra ** với chất nữ chứ? Chất nữ là vì hiếu thuận nên mới xoa bóp vai cho hắn, vì sao hắn có thể!
Không được, từ giờ trở đi, sẽ không bao giờ để nàng chạm vào nữa, cho dù nàng có buồn cũng còn hơn là để hắn sinh ra tâm tư không nên có, càng lún càng sâu.
Nhẹ nhàng rửa tay, Tống Mạch bước vào trong nhà.
Nàng đã nằm xuống, Tống Mạch nhẹ nhàng thở ra, cởi giày rồi lên giường, đắp chăn lên. Mệt nhọc cả một ngày, lại thêm vừa mới tự mình động tay giải quyết, lúc này hắn đã không thể chịu đựng được nữa, vừa đặt lưng lên giường đã ngủ luôn.
Hô hấp của nam nhân bên cạnh nhanh chóng trở nên đều đặn, từ từ, còn phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.
Tối hôm qua vốn không có ngáy, có thể thấy được hôm nay hắn mệt biết bao nhiêu.
Đường Hoan mở to mắt, tay kéo bả vai hắn, chỉnh hắn nằm thẳng.
Tống Mạch hoàn toàn không biết gì cả, tiếng ngáy chỉ ngừng một lát rồi lại vang lên ngay sau đó.
Bàn tay nhỏ bé của Đường Hoan lén lút chui vào trong chăn, nắm lấy tay hắn. Tống Mạch không có phản ứng, nàng xốc chăn hắn lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-giac-mong-xuan-cua-nu-hai-hoa-tac/1538792/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.