Chương trước
Chương sau
“A, nước chảy ra hết rồi!”
Đường Hoan bối rối đẩy bình nước ra, cúi đầu nhìn xuống ngực mình, thấy cảnh tượng kiều diễm bên dưới, nàng xấu hổ ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt ngập tràn lửa nóng của Tống Mạch.
Nàng xấu hổ giận dữ trừng hắn một cái, hai tay che ngực vội vàng quay đi, giọng nói vừa ngượng ngùng lại mang theo chút thầm oán: “Nhị thúc, thúc đừng nhìn nữa!” Giống y như cô gái nhỏ làm nũng trước mặt tình lang.
Đầu óc Tống Mạch rung động, chợt ý thức được mình đang làm điều không đúng, lắp bắp giải thích: “Cẩm Chi, nhị thúc, nhị thúc không phải cố ý! Con, con mau trở về đổi xiêm y đi!”
Đường Hoan đứng yên ở đó, đầu cúi càng thấp.
Tống Mạch có chút hoảng sợ, chẳng lẽ…chẳng lẽ chất nữ hiểu lầm hắn càn rỡ nên tức giận?
“Cẩm Chi, thực sự không phải nhị thúc cố ý đâu, ta…”
“Nhị thúc, thúc đừng nói nữa, đương nhiên con biết thúc không cố ý, người là nhị thúc của con, làm sao có thể…Nhị thúc, con, con, người con ẩm ướt thế này rồi, thúc bảo con làm sao có thể trở về đây? Trên đường đi bao nhiêu người như vậy, bị người ta nhìn thấy, con, con làm sao còn có mặt mũi mà sống tiếp nữa?” Đường Hoan nhìn sang ruộng lúa xung quanh, sau đó nhanh chóng ngồi xuống, hai bàn tay siết chặt lấy hai cánh tay, xấu hổ không chịu nổi.
Nhìn bóng dáng nhỏ bé của nàng ngồi ở đó, Tống Mạch hối hận cực kì, vì sao hắn lại không nghĩ tới việc này?
Bây giờ nên làm thế nào đây?
“Con có mang khăn không? Cứ lau trước đã…” Đầu hắn đầy mồ hôi, vừa nói vừa cố gắng dập tắt lửa nóng bất thình lình nổi lên.
Đường Hoan lắc đầu, “Thôi nhị thúc, thúc làm việc đi, con ngồi ở đây một lát, trời rất nóng, sẽ nhanh khô thôi.”
Tống Mạch há mồm muốn nói với nàng rằng mặc quần áo ướt như vậy thì không tốt cho sức khỏe nhưng nếu không như vậy, hắn cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn, chần chừ một lát cuối cùng đành bất đắc dĩ xoay người, tiếp tục đi làm. Trong đầu lại nghĩ buổi trưa phải nấu cho chất nữ một bát nước gừng, hẳn chất nữ sẽ không sao.
Đi được thêm vài chục bước, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng động. Tống Mạch quay đầu, chợt phát hiện không thấy chất nữ đâu, bên ruộng chưa gặt có một tảng đá lớn, hai chân nhỏ của chất nữ chợt lộ ra.
Hắn hoảng sợ ném bó lúa trong tay chạy tới nơi đó.
Chạy tới nơi mới phát hiện chất nữ đang nằm trên mặt đất, lấy mũ rơm che mặt, áo ngoài cởi ra vén sang hai bên lộ ra da thịt trắng nõn mịn màng bên trong cùng với cái áo yếm bị ướt một nửa, hai đỉnh hồng phấn nho nhỏ dựng thẳng trên bầu ngực no đủ, ánh nắng mặt trời chiếu vào khiến hắn nhìn thấy thật rõ. Cổ họng Tống Mạch khô rát, ánh mắt dừng lại ở eo nhỏ mà cái yếm của nàng không che hết, tinh xảo như vậy đáng yêu như vậy, tựa như chỉ cần hai bàn tay của hắn cũng có thể bao được hết.
Hắn chợt hiểu ra chất nữ muốn làm gì, chuẩn bị xoay người rời đi, âm thầm hy vọng chất nữ không chú ý tới mình.
“Nhị thúc!”
Tựa như nghe được tiếng động, Đường Hoan lấy mũ rơm ra, chợt phát hiện trên đỉnh đầu mình là một nam nhân hai má đỏ bừng. Nàng hét lên một tiếng rồi kéo áo ngoài vào, hai mắt nhắm lại, e thẹn nói: “Nhị thúc, con, con nghĩ như vậy quần áo sẽ mau khô hơn, thúc, con, con không phải cố ý cởi đồ ra…nhị thúc!”
Nàng xấu hổ xoay ngườigiấu mặt đi, dáng người linh lung càng thêm rõ ràng.
“Không sao, không sao, nhị thúc…còn tưởng con bị say nắng nên ngất xỉu…vậy con cứ nằm đi, thúc đi đây!”
Tống Mạch hoảng hốt bỏ chạy.
Đường Hoan cười đến run người, cố gắng che miệng không để mình phát ra âm thanh gì.
Đã nhìn nhiều đến thế rồi, vẫn còn muốn giữ quan hệ thúc cháu đơn thuần nữa sao?
Mơ đi!
Buổi trưa, Tống Mạch cùng Đường Hoan về nhà, việc đầu tiên hắn làm là nấu nước gừng cho nàng uống.
Đường Hoan cầm một bát to, cảm động đến mức lệ tràn khóe mi: “Nhị thúc, thúc đối với con thật tốt, sau này nếu con có thể gặp được một nam nhân đối tốt với con chỉ bằng một nửa thúc thôi, con đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.”
Tống Mạch cười trêu nàng: “Ngốc à, yên tâm đi, sau này nhị thúc sẽ tìm cho con một tướng công còn tốt hơn thúc nhiều, nhất định khi con gả đi ngày nào cũng sống thật vui vẻ.” Chất nữ đẹp như vậy tốt như vậy, nam nhân nào lấy được nàng chính là có phúc lớn. Việc hôn nhân với Đổng gia coi như mắt của hắn và đại ca bị mù, sau này, nhất định hắn phải xác định rõ nhân phẩm của nhà trai rồi mới đính
hôn, không thể để chất nữ chịu nửa điểm thương tổn.
Đường Hoan bĩu môi xinh, ngửa đầu nhìn hắn, tròng mắt lấp lánh, “Nhị thúc, ở trong lòng Cẩm Chi, thúc chính là nam nhân tốt nhất, trên đời này sẽ không có ai tốt hơn thúc nữa.”
Vẻ mặt nàng rất chân thành, trong mắt có một tia tình ý say đắm khó có phân biệt, Tống Mạch không hiểu sao lại cảm thấy có chút khẩn trương, đang định tìm tòi nghiên cứu cẩn thận, nàng lại cúi đầu tiếp tục uống canh. Trong lòng đột nhiên trào lên cảm giác mất mát, vì sao lại mất mát? Hắn không dám nghĩ tiếp. Tống Mạch lắc đầu, không nghĩ nữa, đi ra ngoài nấu cơm.
Sau khi ăn xong, hắn kiên trì bắt Đường Hoan ở nhà, nói thế nào cũng không cho nàng đi ra gặt lúa nữa.
Đường Hoan tiễn hắn ra tận cửa lớn, đứng tựa vào cửa lưu luyến nhìn theo hắn: “Vậy nhị thúc nhớ trở về thật sớm đó, con sẽ làm cơm tối chờ thúc.”
Tống Mạch vui vẻ đồng ý, đi nhanh về phía trước. Quẹo qua một ngã rẽ, hắn chợt xúc động quay đầu lại, bất ngờ phát hiện ra chất nữ vẫn đứng ở đó nhìn hắn. Ánh mắt chạm vào nhau, nàng nhoẻn miệng cười với hắn, giống như một đóa hoa tường vi rực rỡ, kiều diễm bức người.
Tim như ngừng đập, đầu óc Tống Mạch mờ mịt, còn chưa kịp nghĩ ra nên đáp lại thế nào, tấm mắt đã bị vách tường che khuất.
Bước chân chợt dừng lại, hắn nhớ tới cảm xúc khác lạ vừa rồi.Chất nữ ỷ lại vào hắn, chất nữ nhìn theo hắn, chất nữ chờ hắntrởvề như vậy , thật sự càng ngày càng giống như một thê tử…
Tại sao lại xuất hiện giấc mơ hoang đường đến nhường này?
Tống Mạch ảo não siết chặt tay.
~
Hắn đi rồi, Đường Hoan đóng chặt cửa lớn rồi đi vào phòng trong, chui vào trong ổ chăn của Tống Mạch ngủ say. Mấy hôm nay vì giả làm chất nữ ngoan ngoãn hiếu thảo mà nàng chẳng thể nào ngủ đủ, tình hình hôm nay thân thiết cũng không đến nỗi tệ lắm, bây giờ nàng phải ngủ bù đến tối mới có thể tiếp tục trêu đùa Tống Mạch được.
Nàng vừa ngủ một lát mà đã đến hoàng hôn, ngủ đến trời tối luôn, đột nhiên nàng ngửi thấy mùi thơm của cháo hầm.
Đường Hoan hoảng sợ mở to mắt, vừa nhìn ra ngoài đã phát hiện trời tối lắm rồi.
“Nhị thúc?” Nàng kinh ngạc gọi lớn.
Có người đi đến trước cửa, cách một tầng rèm cửa nói với nàng, “Cẩm Chi ngủ dậy rồi sao? Vậy con mau đứng lên đi, cơm nấu sắp xong rồi.”
Cho dù da mặt có dày đến đâu, Đường Hoan vẫn cảm thấy ngượng ngùng, đã hứa là buổi tối sẽ nấu cơm, ai ngờ…
Nàng chậm chạp mặc xiêm y vào rồi đi ra ngoài rửa mặt, hai má nhăn nhó đứng bên cạnh Tống Mạch, đỏ mặt giải thích: “Nhị thúc, con, con buổi trưa có chút buồn ngủ nhưng nằm trong chăn mãi mà không ngủ được, nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện ra những hình ảnh….con rất sợ, chùm kín chăn mà cũng không dám mở mắt, nghĩ tới tối qua có nhị thúc ôm con sẽ không còn sợ nữa nên mới đắp chăn của thúc lên, rồi, rồi ngủ say mất….Nhị thúc, thúc, thúc trở về từ lúc nào vậy? Thúc đã mệt mỏi cả một ngày rồi, vì sao lại không gọi con dậy để chất nữ nấu cơm cho thúc ăn…”
Tống Mạch đang thái dưa chuột ởbên cạnh, thấy hai má nàng đỏ bừng, thì cười nói: “Không việc gì, ngủ thì cứ ngủ đi, nhị thúc không mệt chút nào đâu. Được rồi, giúp nhị thúc bê bàn ra, rồi ăn cơm thôi.”
Đường Hoan ngoan ngoãn làm theo.
Gạo trắng tinh vo thật kĩ hầm nhừ làm cháo, bỏ vào chút muối rồi trộn với dưa chuột dấm chua, lại thêm một đĩa dưa muối, còn có cả một quả trứng gà, đó là trứng gà Tống Mạch bỏ thêm vào khi nấu cháo, đương nhiên không phải để cho hắn ăn mà là cho chất nữ ngoan của hắn. Trứng gà nhúng qua nước lạnh rồi, không còn nóng lắm, hắn đưa cho nàng: “Ăn đi, hai ngày nay con gầy đi nhiều quá.”
Đường Hoan nhận lấy trứng gá, lặng lẽ nhìn xuống bộ ngực của mình, rất muốn hỏi Tống Mạch làm sao mà biết nàng gầy đi nhiều, chẳng lẽ là sờ ngực mà ra? Bộ ngực của nàng rõ ràng là rất hùng vĩ nha!

Nàng thuần thục bóc trứng gà sau đó tách ra một nửa cho hắn, “Nhị thúc ăn đi, dù sao cũng là trứng gà nhà mình, lần sau nhị thúc đừng chỉ nấu cho mình con, mỗi người chúng ta một quả. Người là nhị thúc của con, làm việc vất vả như vậy rồi còn ăn không đủ nữa, chất nữ sẽ đau lòng.”
Nàng nói nàng đau lòng cho hắn…
Tim Tống Mạch không chịu khống chế đập nhanh liên hồi. Lời nói này, làm sao chất nữ có thể nói ra đây?

Nhưng cũng đúng thôi, bọn họ là thúc cháu, chất nữ vẫn luôn coi hắn là thúc thúc ruột thịt, đương nhiên là nghĩ cái gì thì nói ra cái ấy.
Nhân lúc hắn còn đang sửng sốt, Đường Hoan mỉm cười bỏ trứng gà vào trong bát hắn.
Đối diện với khuôn mặt tươi cười của nàng, Tống Mạch cũng không tự giác mỉm cười.
Sau khi ăn xong, Đường Hoan chủ động giành lấy việc rửa bát, rửa xong rồi nàng còn hỏi Tống Mạch: “Nhị thúc, con đi nấu nước tắm đây, nhị thúc đã tắm chưa?”

Tống Mạch vừa đi nhốt gà trở về, “Con cứ đun cho con thôi, nhị thúc tắm nước lạnh là được.” Hắn rửa tay rồi giúp nàng rửa sạch thùng tắm, đem vào phòng phía tây, khi đi ra, không nhịn được thử thăm dò hỏi: “Cẩm Chi, hay là đêm nay con chuyển về phòng phía tây ngủ đi?” Chung quy cũng là một đại cô nương rồi, hai người ngủ cùng một phòng thì không tốt lắm.

Đường Hoan ngồi xổm trong bếp đun nước, hai mắt nhìn chằm chằm ngọn lửa cháy bập bùng, môi mím chặt lại, không nói gì, chỉ vươn tay ra đút thêm một que củi.
Đây là không muốn sao…


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.