Từ ngày cha Tống mất, đã ba ngày rồi Tống Mạch vẫn chưa ngủ, đêm nay vừa nằm xuống hắn đã ngủ say như chết. Hơn nữa khi Đường Hoan cởi áo ngoài của hắn động tác rất nhẹ nhàng, lại thêm lo lắng đề phòng, chỉ cần Tống Mạch hơi cử động một chút nàng đều sợ tới mức lúc nào cũng sẵn sàng diễn trò được. Cho nên sau thời gian hai ly trà cố gắng, nàng rốt cuộc không còn sợ hãi nữa, thành công cởi được một nửa áo ngoài của đối phương ra.
Tuy nói là cởi được một nửa nhưng hắn lại nằm nghiêng sang trái nên một phần áo ngoài mắc bên dưới của Tống Mạch cũng chẳng ảnh hưởng gì đến toàn bộ, vì vậy toàn bộ phần trước ngực và sau lưng của Tống Mạch đều lộ ra hết.
Đường Hoan lại nằm xuống, dí sát vào người hắn, cảm thụ khuôn ngực cường tráng của ai kia.
Đương nhiên, vì trong phòng quá tối nên nàng cũng chẳng nhìn được là bao, ví dụ như hạt đậu đỏ trên ngực hắn, nàng cũng chẳng thể nhìn rõ.
Tay nàng dán lên ngực hắn.
Lòng bàn tay cảm nhận cơ ngực rắn chắc, theo hô hấp nhẹ nhàng phập phồng. Tay Đường Hoan sờ chầm chậm, từ từ tiến đến má phải hắn. Tim hắn đập nhịp nhàng khỏe mạnh, bàn tay đặt ở đó cũng khiến lòng nàng thoáng chút không kìm được khẽ run rẩy.
Vừa xa lạ, lại quen thuộc.
Từng có một Tống “canh rừng” cũng ôm nàng vào lòng như vậy, hắn không cho nàng sờ mấy bộ phận ở dưới eo nhưng bên trên lại tùy theo ý nàng. Nghĩ kĩ lại, có lẽ bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-giac-mong-xuan-cua-nu-hai-hoa-tac/1538786/chuong-20-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.