Chương trước
Chương sau
Đùi phải của Đường Hoan được quấn mấy vòng băng gạc.
Lúc lão lang trung bôi thuốc cho nàng, nàng nhe răng trợn mắt kêu đau. Lúc đó hoàn toàn không hề giả vờ, thực sự rất đau đó. Bởi vì trước đó dỗi Tống Mạch, nên nàng mới nảy ra suy nghĩ ác độc với mình thế này, bây giờ mọi chuyện đều trôi qua, Tống Mạch cũng mềm lòng với nàng, nàng liền quên hết oán hờn chỉ còn thấy đau.
Lão lang trung bôi thuốc xong thì đi ra ngoài. Đường Hoan nghiêng tai lắng nghe bên ngoài nói chuyện.
Nàng nghe thấy Tống Mạch hỏi vết thương ở chân nàng có thể khôi phục được như ban đầu không, lão lang trung nói không thể, nhất định sẽ để lại sẹo nhưng nếu dùng thuốc mỡ loại tốt, vết sẹo có thể nhạt đi. Sau một lát yên lặng, nàng nghe thấy Tống Mạch thấp giọng nói, “Ngài xem từng này tiền có đủ mua thuốc mỡ không, lấy cho tôi loại tốt nhất đi.”
Không có tiếng động gì, có lẽ lão lang trung đang đi lấy thuốc.
Đường Hoan có chút sững sờ.
Trước khi xuống núi, Tống Mạch có cõng nàng về lấy tiền, hắn mang theo toàn bộ số tiền tiết kiệm được. Vừa rồi, hắn đã đưa hết số tiền đó cho lão lang trung hay chỉ là một phần thôi?
Đường Hoan đốt nhà lúc trưa. Tống Mạch một đường cõng nàng xuống núi, đi ngang qua hai cái thôn mới đến trấn trên. Bây giờ đi ra từ dược đường, màn đêm đã buông xuống, người ngoài ngã tư đường chẳng còn nhiều,tiểu thương bên đường cũng sắp sửa dọn quán.
Tống Mạch lại cõng nàng trở về.
“Đã muộn thế này rồi, đường buổi tối rất khó đi, hay chúng ta tìm nhà trọ nào nghỉ lại một đêm?” Lòng Đường Hoan thoáng rung động, nàng vô cùng tự nhiên bàn bạc với hắn. Cả đường đi đều ầm ĩ náo loạn, nàng mắng hắn hắn liền đánh mông nàng, nhìn như tức giận nhưng thực ra đó lại là ngầm thân thiết. Đường Hoan không phải đồ ngốc, nàng biết, tuy Tống Mạch không nói ra nhưng hắn đã tha thứ cho nàng rồi, hắn nguyện ý lấy nàng, lấy nữ nhân hư hỏng như nàng. Điều này cũng có nghĩa, ở trước mặt hắn, nàng không cần e ngại cái gì nữa.
Tống Mạch không dừng chân, hắn lạnh giọng giễu cợt nàng: “Ở nhà trọ? Ngươi cho ngươi là thiên kim đại tiểu thư sao?”
Đường Hoan bĩu môi. Đồ nam nhân khó tính, rõ ràng hai người đã làm hòa rồi hắn còn dùng thái độ đó nói chuyện với nàng, giống như chỉ có nữ nhân dịu dàng mới xứng được hắn đối xử dịu dàng vậy, còn nữ nhân hư hỏng như nàng thì không xứng được hưởng thụ đối đãi thương hương tiếc ngọc ấy.
Không được ở nhà trọ, Đường Hoan chỉ vào quán bánh bao bên đường kêu to: “Vậy mua hai cái bánh
bao ăn đi, ta đói bụng!”
Tống Mạch không phản đối, cõng nàng đi tới.
Bánh bao rau 1 đồng một cái, bánh bao thịt 2 đồng.
Bà chủ quán nhìn nhìn hai người, sau khi kinh ngạc qua đi, liền hỏi Tống Mạch muốn mấy cái bánh bao chay mấy cái bánh bao thịt.
Đường Hoan lặng lẽ ghé vào lỗ tai hắn nói thầm: “Ngươi thích ăn chay thì cứ ăn chay, dù sao ta cũng phải ăn hai cái, không, phải ăn ba cái bánh bao thịt.”
Tống Mạch không để ý tới nàng, bảo bà chủ quán bán cho hắn 3 bánh chay 3 bánh thịt. Hắn đi được một quãng rất xa mới dừng lại, ngẫm nghĩ một lát rồi đưa cho nàng gói giấy dầu bên tay trái, “Ba bánh chay, có thích ăn không?”
Đường Hoan tức giận véo tai hắn, bị hắn véo lại vào đùi, nàng đành uất ức nhận lấy gói giấy dầu, đặt trên vai hắn mà ăn. Cắn một miếng tất cả đều là vỏ, lại cắn thêm miếng nữa, rốt cuộc ăn được…thịt.
Nàng trộm cười, tên nam nhân này nhất định đã quên mất bên nào mới là bánh bao thịt.
Đường Hoan không lên tiếng, cứ thế mà ăn, mắt thấy cái bánh bao thứ hai cũng sắp ăn hết rồi, nàng bỗng nhiên ngửi thấy mùi thịt. Thực ra mùi thịt vẫn luôn quanh quẩn, chẳng qua trước đó nàng quá đói bụng nên không để ý tới. Đường Hoan nhìn cái bánh còn lại, lại nhìn đến sườn mặt Tống Mạch chìm trong bóng đêm, hai người cách nhau gần như vậy, hắn làm sao có thể không ngửi thấy mùi thịt
đây?
Hắn cố ý.
Đường Hoan thầm nghĩ.
Đúng vậy, hắn quanh co lòng vòng nhường nàng bánh bao thịt, có phầnquan tâm này, nếu có thể hắn làm sao lại luyến tiếc đến nhà trọ mà lựa chọn sờ soạng lần mò đi đường đêm rất xa? Vừa rồi khi trả tiền, hắn chỉ lấy ra có 10 đồng, có lẽ đó chính là toàn bộ tiền còn lại trên người hắn?
Hắn dùng tất cả tiền tiết kiệm được để mua cho nàng thuốc liền sẹo tốt nhất có thể.
Nam nhân này đối với vàng thực sự tốt lắm.
Đường Hoan có chút cảm động, ăn nốt cái thứ hai đang dở, sau đó đưa cái bánh bao thứ ba đến bên miệng hắn: “Ta ăn no rồi, cái này cho ngươi đấy, ta bón cho ngươi ăn.”
Tống Mạch không ăn.
Đường Hoan cười hắn: “Ha ha, ngươi lấy nhầm bánh bao, ba cái ta ăn mới là bánh bao thịt. Aizzz, vốn định cứ thế vụng trộm ăn nhưng nhìn ngươi lại thấy rất đáng thương, nào, ăn nhanh lên, lát nữa nguội rồi ăn không ngon nữa đâu. Dù sao ngươi cùng còn phải cõng ta lên núi, không ăn chút thịt nào làm sao có sức hả?”
Nàng cười giống như con mèo đã giành được đồ ăn còn muốn diễu võ dương oai với con chuột vậy.
Trên mặt Tống Mạch là âm trầm nhưng trong lòng hắn không hiểu sao lại vui mừng. Chỉ cần nàng không lừa hắn, để cho nàng đắc ý một chút cũng không sao.
Nhờ tay nàng, hắn một hơi ăn hết bốn cái bánh bao.
Có một số việc, ngay thời khắc hắn cõng nàng xuống núi, cả hai đã hiểu rõ. Nàng thông minh như vậy, hắn cũng không cần giả bộ.
Mặt trăng từ từ nhô lên.
Tống Mạch bắt đầu lên núi. Đường núi mấp mô, nhưng dù thế nào hắn vẫn rất cẩn thận, sau đó còn gọi người trên lưng dậy.
Gió núi mát mẻ, Đường Hoan ngủ quên một lát rất nhanh sau đó đã tỉnh dậy, nàng ôm cổ hắn, hướng mặt mình đối diện với hắn nói: “Nhà đã cháy rồi, lúc chúng ta về thì ngủ ở đâu?”
Tống Mạch lặng lẽ tránh mặt đi, “Chiếu không bị đốt mất cái nào, hôm nay cứ dải chiếu nằm tạm một đêm đi, ngày mai ta dựng một cái lều, sau đó dọn dẹpđống tro tàn rồi dựng lại nhà.” Gỗ ở trên núi có rất nhiều, chỉ cần tốn sức một chút, sẽ không phải tốn thêm tiền.
Đường Hoan được tiện nghi còn khoe mã, ngả ngớn xoa mặt hắn: “Chậc chậc, số ngươi tốt thật đấy, không phải ta khoe đâu, với khuôn mặt này của ta, gả cho nhà người ta làm thiếu phu nhân còn thấy hơi oan uổng nữa là.”
Hơi thở của Tống Mạch đột nhiên biến đổi, hắn cau mày mắng nàng: “Đừng lộn xộn…bằng ngươi á, nhiều nhất cũng chỉ làm được tiểu thiếp cho người ta thôi, lão gia người ta lấy thiếu phu nhân thì phải chọn người đoan trang hiền thục.”
“Ngươi cho là ta không đoan trang hiền thục sao?”
Đường Hoan cười khẽ, thu tay lại không chạm vào hắn nữa, một lát sau nàng đột nhiên ghé vào vai hắn khóc òa.
Trong lòng Tống Mạch hoảng hốt, nghĩ nàng dù sao cũng là một cô nương, chắc không thể chấp nhận nổi lời chế nhạo này, hắn còn đang đau đầu không biết nên dỗ nàng thế nào, chợt nghe nàng nức nở nói: “Tống lão gia, ta là tiểu thư Đường gia trên huyện, thủa nhỏ phụ mẫu đã dạy ta phải đoan trang có lễ, lúc ra ngoài không được thân cận với bất cứ nam tử nào. Nay lạc đường bị thương, nhờ Tống lão gia cứu, nhưng ngài cõng ta trở về như vậy, bị người nhìn thấy, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp lại người nhà nữa. Ngài mau thả ta xuống đi. Nếu ngài có thể giúp ta viết cho người nhà một bức thư, báo họ tới đón ta, ta đã cảm kích lắm rồi.”
Chữ chữ đều uyển chuyển mềm nhẹ, có sự ngượng ngùng của tiểu nữ nhi, lại hàm chứa thêm nỗi bất an không yên khi thân cận với nam tử khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.