Miệng vết thương của Tống Mạch cũng không sâu như Đường Hoan tưởng, vẫn chưa chạm tới nội tạng, chẳng qua miệng vết thương quá dài nên chảy rất nhiều máu, thoạt nhìn rất nguy kịch, thực ra chỉ một lát sau máu đã từ từ ngừng chảy. Bây giờ Tống Mạch đã tỉnh, động tác của nàng trở nên dịu dàng, vẻ mặt chuyên chú, toàn tâm toàn ý lau sạch, đối với việc nam nhân kia si ngốc nhìn nàng và tiểu Tống Mạch thức dậy, nàng cũng không để ý tới.
Cho nên khi cổ tay bị thứ gì đó chạm vào, Đường Hoan thật sự hoảng sợ.
Nàng nghi hoặc quay sang.
Dường như trong nháy mắt, tiểu Tống Mạch đã trưởng thành, đen dài lại to hơn, nhẹ nhàng chạm vào nàng, chào nàng.
Tốt lắm, xem ra vẫn còn dùng tốt.
Trong lòng Đường Hoan rất hài lòng, trên mặt lại giả vờ xấu hổ đỏ bừng mặt, quay trái quay phải đều không được, đành ngượng ngùng cúi đầu, ngập ngừng giải thích: “Tống thí chủ, ta, ta không phải cố ý như vậy. Ta chỉ muốn rửa sạch miệng vết thương cho huynh nhưng miệng vết thương của huynh quá dài, chậm một chút nữa thì máu sẽ khô lại rất khó tách khỏi quần áo, sau đó lại thấy đùi huynh cũng bị thương nên ta đành cởi hết quần áo của huynh, lau sạch giúp huynh.”
Tống Mạch đã sớm nhắm mắt lại, “Người, người đi đi, bây giờ đầu ta có chút choáng váng, lát sau sẽ không có việc gì đâu, loại việc này không thể để tiểu sư phụ nhọc công làm, Tống mỗ có thể tự mình làm được.”
Đường Hoan nhìn hắn, biết hắn bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-giac-mong-xuan-cua-nu-hai-hoa-tac/1538766/chuong-9-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.