Chương trước
Chương sau
Tống Mạch cười khổ, hắn là một đại nam nhân ở trong núi đã lâu, còn cần gì để ý đến danh dự? Nhưng tiểu ni cô này, giờ khắc này, nàng không lo lắng cho mình thế nhưng lại muốn giữ danh dự cho hắn, nàng không sợ hắn sẽ nổi lên ác ý sao? Nàng cứ vậy mà tin hắn sao?
Đúng rồi, rõ ràng giữa nàng với sư muội có khoảng cách, mới vừa rồi tỉnh lại còn thấy hắn cứu nàng, đủ thấy nàng lương thiện thế nào. Nếu như thế, chỉ cần hắn không thẹn với lương tâm, không làm thất vọng niềm tin của nàng đối với hắn, thì giúp nàng có gì đâu?
Tra tấn này, chẳng qua là tại hắn suy nghĩ nhiều quá.
“Buộc như thế nào?” Sau khi tỉnh táo lại, hắn trầm giọng hỏi nhưng vẫn còn có chút xấu hổ.
“Thí chủ, thí chủ cứ tùy tiện thắt một nút chắc chắn là được rồi, gáy một cái, thắt lưng một cái, ở sau có dây, thí chủ, ngươi, ngươi thấy làm thế nào tiện thì làm đi.”
Tống Mạch “ừm” một tiếng.
Sau đó là một khoảng im lặng thật lâu, hắn đang nghĩ cách làm thế nào để thắt cho nàng.
Dường như làm cách nào cũng không tránh được tiếp xúc thân thể?
Nếu không phải thân mình nàng đã mềm nhũn đến nỗi không thể ngồi được thì sẽ thuận tiện hơn biết bao nhiêu.
Tống Mạch thở dài, thắt một mảnh vải che mắt lại, “Tiểu sư phụ, người yên tâm, ta…”
Đường Hoan mỉm cười nhìn hắn, giọng nói đầy vẻ tín nhiệm, “Ừ, thí chủ là người tốt, ta tin ngươi.”
“Vậy Tống mỗ đắc tội.”
Tống Mạch cũng ngồi xuống dựa vào thân cây, im lặng một lát mới hỏi: “Xiêm y, ở đâu?”
“Vừa rồi lúc ngươi để ta xuống dưới, đã rơi ở trên đùi ta.” Đường Hoan nhìn theo dải băng che mắt hắn, cố nén không cười thành tiếng. Tống Mạch trong mộng thật sự rất dễ đùa giỡn, không biết có giống với người thật hay không? Hẳn là không thể nào, khối băng giết người không chớp mắt đó khẳng định sẽ không có nhiều kiên nhẫn như vậy đi quan tâm tới một tiểu ni cô.
Đường Hoan sờ sờ cổ, khóe môi hiện lên nụ cười trả thù. Hắn không để cho nàng hái nên mới giết nàng, vậy là tưởng nàng sẽ không hái được hắn sao!
Mắt thấy tay Tống Mạch sắp đụng đến cái yếm, Đường Hoan nhỏ giọng nhắc nhở: “Đi lên phía trên một chút.” Nói xong lặng lẽ ưỡn ngực.
Vì thế, ngón tay thô ráp của Tống Mạch liền đụng phải một khối mềm mại.
“Đừng…” Đường Hoan khóc ra tiếng, mềm mại sợ hãi.
Tống Mạch như bị phỏng mà rụt tay về, hai tai nóng rực. Hắn, không phải đã động vào…
“Thí chủ, ta, không phải,, lúc ngươi đưa ta tới đây nó đã rớt xuống dưới.” Đường Hoan đọt trong chốc lát, thấy hắn không có ý tứ nhào lên nên nàng vội vàng nhỏ giọng giải thích.
Tống Mạch không biết nên nói gì, nếu nàng không trách hắn, hắn cũng đành coi như chưa đụng vào nàng, tay hạ xuống, sờ soạng dưới đùi nàng.
Lúc sau hắn động vào một vật mỏng manh, rất giống như vải.
Tống Mạch xoay người, lần tìm dây yếm sau lưng nàng, may mắn lúc trước đã thoáng nhìn qua, hắn cũng có ấn tượng với cái yếm, có thể phân ra bên trên bên dưới.
Cảm thấy đã đúng rồi, hắn quay lại, trải yếm ra đùi, nói: “Tiểu sư phụ, có thể ghé vào đùi ta được chứ?”
Đường Hoan nhíu mày nhìn hắn: “”Ừm, nhưng mà ta, không động đậy được a…”
Tống Mạch không nói chuyện, túm lấy tay áo che khuất tay mình sau đó lần tìm rồi nắm lấy vai nàng, dúi nàng xuống dưới đùi mình.
ở tư thế này, mặt Đường Hoan sẽ chúi xuống đất!
“Thí chủ, thí chủ có thể đối tư thế khác không, như thế này chân ta quặt vào, rất khó chịu…” Nàng vội vàng năn nỉ.
Tống Mạch cứng đờ, một lát sau mới nói: “…Được, nhưng mà, thỉnh tiểu sư phụ nhắm mắt lại.”
Đường Hoan trợn mắt nói dối, e thẹn đáp: “Ta, ta vẫn đều nhắm mắt mà…Tống thí chủ, ta tin ngươi.”
Lòng Tống Mạch chợt nhảy lên, giống như phía đối diện được gió núi thổi vào cũngthổi đến rung động lòng hắn.
Hắn không biết làm thế nào để hình dung loại cảm giác này. Có lẽ là vì sự tín nhiệm của đối phương nên hắn cảm thấy rất thoải mái?
Quên đi, suy nghĩ linh tinh cái gì cơ chứ.
Tống Mạch xoay qua chỗ khác, quỳ xuống trước mặt nàng, cắn dây lưng yếm, làm cho cái yếm rủ xuống trước ngực hắn. Chuẩn bị tốt, hắn đỡ nàng tựa lên vai mình.
Mỗi một cử động của hắn đều không thoát khỏi con mắt của Đường Hoan.
Nàng hiểu, nam nhân này không hề giống những người khác.
Chờ một chút, nếu đã thật sự không được, vậy nàng chỉ có thể chủ động.
Nàng ngoan ngoãn tựa vào đầu vai hắn, trước mắt là thân cây, một bên là sườn mặt lạnh lùng của hắn, ngực tựa vào khuôn ngực rắn chắc của hắn, sau lưng là bàn tay run rẩy của hắn. Đường Hoan tự nhận thân là mỹ nhân, dù trên đầu có cái mũ ni cô, vẫn có thể câu được Kiều Lục đến giành lấy, nàng đương nhiên cũng có thể rung động đại đa số nam nhân, không nghĩ tới hôm nay nàng lại gặp được số ít.
Khi tay hắn vòng qua đầu vai nàng, bắt đầu thắt dây yếm ở trên cổ cho nàng, Đường Hoa nhẹ nhàng run lên một cái, trong miệng duyên dáng kêu to một tiếng.
Tống mạch mừng rỡ, cứng ngắc hỏi nàng: “Người có thể động rồi sao?”
Đường Hoan cũng vui mừng đáp lại: “Ừm, hình như là có thể, tuy nhiên trên người vẫn còn chút tê dại, làm phiền Tống thí chủ đỡ ta thêm một lát.” Nói xong, nàng vô lực đẩy hắn, bàn tay nhỏ bé đặt trên thắt lưng hắn, ngay sau đó lại giống như không thể chống đỡ, xiêu vẹo rơi xuống dưới, khó khăn dừng lại ở giữa hai chân hắn.
Nơi đó lập tức trở nên cao thẳng cứng rắn.
Đường Hoan thật sự kinh ngạc, nhìn bộ dáng đứng đắn của hắn, thật không ngờ được nơi đó đã dựng đứng lên.
Nương theo cảm xúc kinh ngạc này, nàng thực vô tội hỏi: “A, đây là cái gì?” Tiếp theo lại giống như tò mò, nắm lấy nơi đó lay động hai cái.
Sư phụ nói dù nam nhân có cứng rắn đến đâu, đặc biệt là xử nam, khi tiểu sinh mệnh của mình bị người ta cầm lấy, chính là lúc tâm thần dễ dàng thất thủ nhất.
Hắn đã bởi vì nàng mà cứng rắn, nếu còn có thể thờ ơ, Đường Hoan thật sư muốn khóc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.