Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
♡Editor: Thiên Thanh (@DiepThienThanh085)
♡Mang truyện đi nơi khác vui lòng ghi nguồn, tôn trọng người edit ạ.
♡ Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad của @DiepThienThanh085
__________
Editor: Thiên Thanh
Chương 5
Trời đông giá rét buông xuống, trời tối sớm, giờ học kết thúc cũng sớm. Bình thường đến 5 giờ sẽ hết tiết cuối cùng của buổi học, nhưng hiện tại chỉ mới 4 giờ rưỡi!
Tiếng chuông vang lên một hồi, bạn học đã sớm "tung cánh" chạy khỏi lớp học...
Hôm nay vừa vặn Tống Thiển phải trực nhật, cô lưu lại lớp học.
Đám người kia đi hết, Tống Thiển từ cuối lớp cầm chổi bắt đầu quét, càng quét rác càng nhiều, từ dưới đất đến ngăn bàn học!!
Tề Lộ Lộ thấy thế, cầm ki hốt rác phối hợp với động tác quét tước của cô để nhanh chóng dọn xong phòng học.
Tống Thiên Tứ đã sớm giúp chị mình cầm khăn ướt (1) lau bảng đen, hiện đang ngồi bắt chéo chân trên bàn chờ các cô.
(1): Khăn ướt chứ không phải là "khăn ướt" =)) Mọi người tự hiểu ạ!!
Khăn ướt:

"Khăn ướt":

Hai nữ sinh không nói lời nào, khách khách khí khí mà cùng nhau vẩy nước bẩn đi.
“Chúng ta cùng nhau đi thôi.”
Tống Thiển miệng treo nụ cười lay lay cánh tay của Tề Lộ Lộ.
Tề gia nhà ở đầu thôn trang, cùng nhà Tống Thiển không tiện đường... Nhưng nghe thiếu nữ mời gọi cơ hồ gật đầu theo bản năng, không lên tiếng.
“Hai ngươi nhanh lên a, dong dong dài dài làm gì thế?!!” Đi ở đằng trước Tống Thiên Tứ vừa quay đầu lại liền thấy hai cái người kia kéo kéo tay nhau, bỏ xa một đường dài so với cậu!
“Ân! Tới đây, em đi chậm một chút.”
Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh085
Đường nhỏ cong cong, Tề Lộ Lộ đã sớm cùng bọn họ chào tạm biệt, đi về hướng ngược lại...
Dọc theo đường về không ít trẻ nhỏ đang vui chơi, trâu bò dê bị đuổi về chuồng. Một đường tiếng kêu líu ríu không ngừng, hoàng hôn buông xuống đánh dấu một ngày lao động vất vả!
Thời điểm Tống Thiển bước vào cửa viện, Đổng Thành Mai còn đang làm bánh ở góc bếp tối tăm, nhưng vẫn có thể thấy dáng người linh họat của bà!
“Đã về rồi sao?! Bánh sắp nướng xong rồi, mau tới đây đi.” Đổng Thành Mai thấy chị em hai người đã trở lại mới ngừng động tác...
Trong căn phòng nhỏ sáng sủa, thân ảnh người phụ nữ bận rộn không ngừng, thuần thục lấy ra hai mươi cái bánh nướng xếp xếp lên đĩa.
Tống Thiển đi rửa tay, một bên dò hỏi: “Có cần con phụ giúp gì không?”
“Không cần, sắp xong rồi! Nhanh lắm.”
“Đúng rồi, cha con buổi sáng ra ngoài, thời điểm trở về có mang vài khối đường trắng! (2)” Đổng Thành Mai tay dính đầy bột mì, nâng khuỷu tay đưa cô một túi tiền có khối đường trắng!
(2)Khối đường trắng có hình vuông hay hình chữ nhật, làm từ đường trắng, giống như kẹo ăn bình thường!


Tống Thiển sờ qua túi nhỏ, bên trong là giấy gói kẹo màu vàng nhạt bao quanh khối đường trắng hơi dính, hẳn là bị nhiệt độ cơ thể làm cho tan chảy một ít?!!
Ánh đèn phản xạ lên từng khối đường, lớn nhỏ đều đủ. Trong không khí thoang thoảng mùi ngọt của đường, mơ hồ ngửi được.
Cô cầm một khối đưa cho Tống Thiên Tứ.
Cậu cau mày, vẻ mặt ghét bỏ: “Chị tự ăn đi!”
Cậu không thích đồ ngọt, nhưng biết hai người chị kia của mình đều thích ăn đường. Mỗi lần ở đều Tống Chí Tiến làm ra bộ dáng tham ăn, dụ dỗ ông mua cho hai chị em họ.
Tống Thiển nhìn biểu tình của cậu không giống giả vờ, mặt hơi đổi sắc thừa dịp Đổng Thành Mai không chú ý, quay đầu đem đường nhét vào miệng bà, vê vê hai đầu ngón tay dính đường!
Đột nhiên bị nhét khối đường vào miệnh, nhả không đường mà nuốt cũng không xong, quay sang dạy dỗ Tống Thiển lãng phí đồ ăn, lần sau đều phải ăn hết.
Tống Thiển cười hì hì hai tiếng, đem giấy gói kẹo bao bao, nhét vào túi tiền: “Chờ chị hai trở về cho cho chị ấy ăn!”
“Chị con cũng có, con ăn một mình đi.”
“Ngày mai con sẽ ăn.”
“Vậy giữ cho tốt, đừng ném lung ta lung tung!”
Bên ngoài trời tối sầm hơn, Tống Chí Tiến cũng từ công trường kế bên trở về...
Nam nhân nguyên ngày hôm nay tiêu hao thể năng nề cong eo ngồi xuống bàn.
“Có cơm chưa?” Ông ngữ mang mỏi mệt, không giống điệu bộ ngang tàn trước đây.
“Tới đây tới đây! Hai đứa con nhanh chóng ra bàn ngồi đi, mẹ dọc cơm ra ngay!”
“A Thiển, rót cho cha ly nước đi con.”
Đổng Thành Mai dặn dò Tống Thiển xong, nhanh chóng vào bếp bận rộn lấy bánh ra, thấy vẫn chưa chín lắm liền đem bỏ vào lò trong chốc lát...
Tống Chí Tiến đã ngồi xuống, híp nửa mắt nhìn nha đầu Tống Thiển chạy đi rót cho mình ly nước, rót xong cũng không ngồi xuống mà đứng ở bên cạnh Tống Thiên Tứ.
Cúi đầu, thấy không rõ biểu tình!
Ôn định mở miệng nói gì đó nhueng lại không biết bắt đầu từ đâu, "ách" một tiếng liền im lặng uống nước.
Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh085
Tống Thiên Tứ mang Tống Thiển đến bên bàn ngồi xuống. Đổng Thành Mai cũng dọc dẹp xong căn bếp, đem chài cán cất vào ngăn tủ rồi lấy khăn lâu sạch bột mì trên bếp.
Mang lên dưa muối, chén không cùng đôi đũa, toàn gia đình liền bắt đầu ăn cơm!
Ăn xong thì bánh cũng vừa vặn ra lò, hương thơm nứt mũi bay bốn phía, thơm đến mê người!!
“Hay là đưa vài miếng bánh đến cho đại bá đi?” Đổng Thành Mai vừa rửa chén vừa nói.
“Ừ.” Thoải mái ăn xong cơm, Tống Chí Tiến hiện tại chỉ nghĩ đi ngủ một giấc, lê giày liền hướng về phòng ngủ mà đi đến.
“Thiên Tứ, trời còn chưa tối lắm, con cùng chị con đem bánh qua bên kia đi.”
Đổng Thành Mai nhanh nhẹn lấy ra mấy miếng bánh nướng nhìn không tồi, dùng dao cắt xẻ đưa cho Tống Thiên Tứ.
Cậu không nghĩ sẽ làm phiền chị ba đi cùnh, lấy bánh xong liền tăng tốc đi ra ngoài.
“Chị với em cùng đi.” Tống Thiển giật nhẹ ống tay áo, đuổi theo.

Không khí đang lạnh dần, hiếm khi có người còn nguyện ý ra cửa. Đường đi không đèn chiếu sáng không thấy rõ.
Hai người bọn họ đành phải đi đường nhỏ, dẫm lên hàng rào đổ nát mà đi ra phía trước!
Thời điểm đi ngang qua nhà có nuôi chó, nó cũng không sủa ầm lên, Tống Thiển đi càng ngày càng cẩn thận, Tống Thiên Tứ cũng thả chậm bước chân.
Cậu đi ở phía trước, trầm mặc không nói gì.
Nửa ngày, Tống Thiển nghe được phía trước người âm thanh muộn phiền lên tiếng: “Chị ba, có phải chị...”
“Ân?”
“Có ohari chị bị mất trí nhớ hay không?”
“Cái gì?” Tống Thiển giật mình.
“Không, không có gì, đi nhanh thôi!” Tống Thiên Tứ không tự giác chà xát ngón tay.
“Nga?”
Nhà Tống đại bá không xa không gần, xuyên qua mấy cắn nhà liền nhìn đến, cửa nhà đại bá đang đóng chặt!
Tống Thiên Tứ đứng yên gõ cửa, người mở là con của đại bá Tống Việt: “Thiên Tứ, A Thiển, khuya như vậy sao còn tới đây??”
“Ai vậy?” Nhà đối diện truyền ra một giọng nữ to tiếng, là đại bá cùng đại bá nương...
“A... Là hai đứa à? Cha mẹ hai đứa không đi theo đến đây sao?”
Đại bá nương cười vô hại.
Tống Thiên Tứ đem bánh giao cho Tống Việt, trả lời: “Hôm nay nhà con làm bánh, mẹ con kêu đem bánh đến cho đại bá.”
Đại bá nương khóe miệng cười lớn hơn, quần áo chỉnh tề kêu hai người ở lại dùng trà...
Tống Thiên Tứ xua tay, nói muốn trở về sớm một chút, sáng mai còn phải dậy sớm đi học.
“Khách khí gì a, đại bá nương đây là muốn cho con mỡ heo, hôm qua vừa mới mua được ở chợ.” Nói xong liền dùng khuỷu tay đỡ đỡ một bên nam nhân cười ngây ngô.
Hai vị lão nhân của Tống gia đi sớm, hai đứa con trai lại không xảy ra xung đột khắc khẩu, hòa hòa thuận thuận mà phân chia tài sản!
Tống đại bá vẫn ở lại nhà cũ, còn Tống Chí Tiến thì dọc ra căn nhà nhỏ, nên lấy nhiều đồ vật trong nhà đi theo.
Vợ của hai anh em Tống gia tính tình cũng rất tốt, lớn tính cách giản dị phóng khoáng, nhỏ ôn nhu từ tốn...
Mọi người đều nói, Tống nhị gia tích phúc mấy đời a. Tiếc là không thể sống lâu hơn, nếu không thì gia đình sum vầy rồi!!
Nói đến cũng kỳ quái, ở thôn Diêm Đóa này bao nhiêu điềm lành ngày tốt đều dành cho Tống gia!?!
Tống lão đại có hai đứa con 1 nam 1 nữ, con gái lớn tuy chưa tốt nghiệp sơ trung liền đi lấy chồng, ngày lễ ngày tết mới trở về một chuyến, nhưng mỗi lần đều là trở về đều xách đầy những thứ tốt hiếu kính cha mẹ.
Con trai út thì thi đậu trường chuyên trung cấp, học ngành phân phối, kết quả học tập vô cùng tốt. Hiện tại còn chưa tốt nghiệp cũng đã có tiểu đội ông mai bà mối tới cửa rồi!!
Tống lão nhị con gái lớn thi đậu cao trung, tương lai có cơ hội học đại học. Con trai út cũng không kém, cùng con gái thứ cũng vậy, có thể thu vào chuyên khoan không tồi.
Cuối cùng cũng không nán lại lâu, Tống Thiên Tứ ôm mỡ heo cùng Tống Thiển đi trở về bằng đường cũ.
Một đường an tĩnh...
Tống Thiển thời điểm đi đường có một thói quen xấu, đó là thích nhìn đông nhìn tây, sửa không được tính tình này. Trong hiện thực nhiều lần "nghênh đón" xe tông vào người.
Trời tối đen, thôn trang sớm đã an tĩnh, chỉ có vài ánh sáng nhỏ nhặt trên đường về nhà.
Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh085
Thời điểm cách cửa nhà còn vài ba bước chân, cô liền ngừng lại.
“Thiên Tứ, chị muốn đi WC, em đi về trước đi.” Giọng nóimất tự nhiên, âm cuối thậm chí còn hơi hơi run lên.
Trong bóng đêm, cậu không nhìn ra có gì không ổn, liền đi vào viện, khép hờ cửa cho cô.
Tống Thiển ở trong đêm đen thị lực không tồi, nhưng trong lòng cô rất gian nan, từng bước một hướng về viện bên dưới tàng cây đi đến.
Cô nhón mũi chân đi thong thả, trái tim nhảy lên từng cái kịch liệt, khẩn trương đến mức chính cô hít thở không thông!
Dưới tàng cây không có bất kỳ động tĩnh gì, Tống Thiển thậm chí hoài nghi vừa rồi chính mình nhìn đến bóng người đong đưa là ảo giác?!!
Rõ ràng là có một dáng người mảnh khảng trốn dưới tàng cây.
Liếc mắt một cái, nội tâm Tống Thiển báo động cho cô rằng, đây là Hạng Loan Thành!
Tới gần cũng không phát hiện có người nào ở đây, cô lại nhìn xung quanh một lần nữa.
Đại khái là nhìn lầm rồi đi?!!
Đã trễ thế này, hắn hẳn là đang chiếu cố bà nội Hạng rồi?!!
Trong nháy mắt Tống Thiển vừa xoay ngừii, phía sau truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt của rơm rạ.
Cô chuyển tầm mắt về lại tàng cây, ở đó xuất hiện một cái bóng đen, là cậu ấy!
"Cậu ở đây làm gì?” Tống Thiển áp xuống hoảng loạn, khẽ đè thấp thanh âm dò hỏi.
Một mảnh tĩnh mịch, không có ai đáp lại.
“Cậu đã ăn gì chưa?” Cô như cũ nhẹ giọng nói nghiêm túc.
Thiếu niên ngồi gấp hai chân, như cũ duy trì tư thế bất động, cũng không phản ứng lại cô.
Tống Thiển bước chân lại tới gần một chút, ngồi xổm trước mặt hắn, hai tay ôm đầu gối nhìn nhìn.
Trăng non cong cong treo ở giữa không trung, nương theo ánh sáng mờ mờ, cô nhìn đến đôi mắt đen phát sáng của thiếu niên ngạo kiều (3) kia.
(3)Ngạo kiều có nghĩa là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là “Ngoài lạnh trong nóng”.
Hai nhười nhìn nhau không nói gì!!
Tống Thiển cũng không xấu hổ, đem kẹo đường trong túi lấy ra đưa cho hắn.
“Cậu ăn không? Rất ngọt a.”
Hắn không mở miệng đáp lại, cô chỉ có thể thông qua phương thức dụ dỗ khuyên nhủ này tiếp cận hắn.
Tống Thiển tiếp tục nói: “Nếu cậu không ăn thì có thể mang về cho bà nội! Ngọt như vậy bà nội chắc chắn sẽ thích.”
Lúc này, hắn mới có phản ứng.
Hắn động tác thực mau, ngón tay thon dài đầu ngón tay lạnh nhẹ xẹt qua lòng tay, trên tay Tống Thiển liền mất đi mấy khối đường trắng.
“Cậu vì cái gì lại ở đây???”
Cô làm bộ không chút để ý nói chuyện phiếm.
Đối diện lại an tĩnh, hết thảy đều giống bộ dáng khi nãy.
“Chúng ta chính thức làm quen được không? Tôi tên Tống Thiển, thiển trong thiển hải (4).” Tống Thiển dùng mười phần kiên nhẫn chờ hắn đáp lời.
(4). Thiển 淺 [Phồn thể]
. Thiển hải 淺海 [Biển nông, nước không sâu]

Nửa ngày, bên tai mới truyền đến thanh âm khàn khàn nhỏ vụn: “Thập Thất.”
“Chúng ta đây về sau chính là bằng hữu nha.” Cô thừa thắng xông lên, tựa hồ có chút nóng vội.
Người đối diện trừ bỏ nhận lấy kẹo đườnh, căn bản không nghĩ cảm kích, bày một bộ dáng không muốn phản ứng.
Giằng co hồi lâu.
“Lộc cộc ~”
Thẳng đến khi bụng thiếu niên vang lên tiếng ngại ngùng đánh vỡ an tĩnh!!
Tống Thiển lại hướng tới gần hắn: “Đói bụng sao?! Tôi đi lấy đầu ăn đến cho cậu?”
Thiếu niên hơi hơi ngửa đầu nhìn cô, thông qua ánh sáng nhàn nhạt trong màn đêm có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng cô.
Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh085
____
Chuyên mục review
. Hình ảnh bánh nướng: Đây là bánh nướng ở Trung Quốc, cụ thể là ở Đài Loan! Tiệm bánh này có ở Quận 10, TPHCM nha ><



__________
~Lời editor: Theo lời của một bạn reader, ta sửa tên Mười Bảy thành Thập Thất nha... Lần này ta cũng sành sỏi hơn, không còn nhiều điểm không hiểu nữa..! Khen ta đi a~~~
Lịch đăng truyện là mỗi tuần 1 chương nha >< Khi nào rãnh rỗi thì sẽ tăng tốc ạ..!
Cảm ơn đã đọc truyện! Nếu hay thì hãy bình chọn cho Thiên Thanh nha?!! Ấn vào nút sao đi tiểu khả ái~~
Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh085
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.