Lý Du Nhiên giơ ngón cái với cô.
Không cần giữ mặt mũi cho những kẻ bỉ ổi. Làm tốt lắm!
Tống Thiển tinh nghịch mỉm cười, không chú ý đến người đàn ông trung niên đang đứng cạnh Lý Du Nhiên.
Sau một hồi ồn ào, không ít người than thở rời đi.
Đã nói rồi mà, sao có thể viết hay như thế, hóa ra là sao chép, thậm chí một chữ cũng không đổi.
Thật không biết xấu hổ.
Mọi người thì thầm bàn tán, tiếng xì xào đầy bên tai, Tả Duệ mắt điếc tai ngơ, chỉ muốn đợi mọi người đi hết để có cơ hội nói chuyện riêng với Tống Thiển.
Sắp được phát học bổng, cậu ta cũng đã nộp đơn xin ở lại trường để học nghiên cứu sinh, tuy hi vọng mong manh nhưng cậu ta vẫn muốn thử.
Vì vậy chuyện này không thể truyền ra ngoài, cho dù đã có rất nhiều người biết.
Bản thảo bài viết đã được gửi đi, nhà trường vì danh tiếng, có lẽ sẽ che giấu giúp cậu ta.
Chỉ cần thuyết phục được Tống Thiển, mọi chuyện rất dễ giải quyết.
Trong đầu cậu ta chỉ mải nghĩ xem tiếp theo nên làm gì, không hề cảm thấy hành động của mình có gì không đúng.
Mọi người trong lớp đã rời đi gần hết.
Tống Thiển cầm bài viết được đăng đi xuống dưới bục, đập mạnh lên cái bàn trước mặt Tả Duệ.
“Tôi yêu cầu cậu phải xin lỗi!”
“Xin lỗi.”
Lời nói vừa miễn cưỡng vừa qua loa.
Tống Thiển chỉ đứng nhìn cậu ta, không nói gì. Tả Duệ cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/80-sung-vai-ac-trong-long-ban-tay/3500636/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.