“Hạng Thập Thất, cậu có nghe tôi nói không?” Tống Thiển kiễng chân gõ vào đầu anh, hi vọng anh có thể nhớ những gì cô nói.
“Có.” Chàng trai cúi xuống nhìn cô, nghiêm túc trả lời.
Nhưng Tống Thiển vừa liếc mắt một cái đã biết anh qua loa lấy lệ với mình.
Chậc, nói vô ích rồi.
Cô buông tay anh ra rồi trêu chọc con mèo.
Cô cười với nó, nó cũng cười rất vui vẻ.
Nó vươn đôi chân ngắn nhỏ ra chạm vào cô, áp đệm thịt mềm mại vào má cô, thu hết lại móng vuốt sắc nhọn vào trong, phát ra tiếng rầm rì trong cổ họng.
Trong chốc lát, thật yên tĩnh và thanh bình.
Mặt trời lặn xuống phía Tây, sắc trời mờ tối.
Lúc này, Dương Đào từ sau viện đi vào, nhìn thấy Hai Mươi đang chơi đùa, mặt lập tức biến sắc: “Mèo ở đâu ra vậy? Sư phụ ghét mèo nhất trên đời đấy.”
Tống Thiển ôm mèo bối rối nhìn anh ta.
Dương Đào đến sớm hơn Hạng Loan Thành mấy ngày, lại biết ăn nói khiến người khác vui vẻ, nghe hàng xóm kể về chuyện trước đây của Châu sư phụ.
Tiểu thư nhà giàu và thợ may trẻ tuổi nghèo khó, tín vật đính ước chỉ là một con mèo.
Đáng tiếc là không môn đăng hộ đối, dù xã hội có cởi mở hơn cũng không thể phá bỏ xiềng xích tư tưởng này.
Chuyện tình ngang trái không chỉ có trong sách mà còn xảy ra với ông.
Vì vậy người thợ may già vẫn lẻ loi một mình, không vợ không con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/80-sung-vai-ac-trong-long-ban-tay/3500621/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.