Vẻ mặt người đàn ông gian xảo, nói như thể đó là lẽ hiển nhiên.
Tống Chí Cương vốn đang cười bỗng trầm mặt xuống, ném đôi đũa phát ra tiếng vang cực lớn, giọng trầm thấp mang theo cơn thịnh nộ: “Không ăn thì cút ra ngoài! Tao còn chưa chết thì đừng hòng có ý đồ với nhà của tao. Tao nói cho mày biết, Châu Đại Thành, căn nhà này tao thà đập đi, cũng không bao giờ cho mày mang đi cầm cố.”
Bầu không khí xấu hổ đến cực điểm, trong nhà hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều buông đũa xuống không dám lộn xộn, Tống Tư và Châu Đại Thành ngồi một bên bàn ăn im lặng không nói gì, không ngờ ông già này lại có phản ứng mạnh như vậy.
“Hai đứa con khó khăn lắm mới về một lần, ăn đi ăn đi, thức ăn đều nguội cả rồi.” Bác dâu Tống lên tiếng làm dịu bầu không khí, giới hạn lúc trước không còn nữa, một bữa cơm cũng ăn không xong.
Cả nhà Tống Thiển ăn xong thì dọn dẹp rồi rời đi, vừa bước ra cổng đã nghe tiếng gào thét chửi bới và tiếng đồ đạc rơi vỡ trong nhà.
Trong lòng cô ngày càng bất an hơn.
Tờ mờ sáng hôm sau, cả nhà vẫn còn nằm trên giường chưa dậy, chợt nghe tiếng gõ cửa ầm ầm, rất dồn dập.
Tống Chí Tiến khoác thêm cái áo khoác lớn, lê đôi giày đi ra, vừa mở cửa thì thấy khuôn mặt cuống cuồng đến mức đỏ bừng của chị dâu.
“Chú hai à, chú phải giúp Tiểu Tư nhà chúng ta.”
“Xảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/80-sung-vai-ac-trong-long-ban-tay/3500613/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.