“Ninh Mặc.”
Chiếu vào tầm mắt Vụ Nùng Nùng là khuôn mặt hơi lo lắng của Ninh Mặc. Vụ Nùng Nùng chợt nhớ ra, trong ký ức của cô vẻ mặt ấy chỉ thấy trên gương mặt Ninh Mặc ở lần ốm nặng tám năm trước.
Có một sự ấm áp đã lâu không gặp.
Bình thường anh luôn nhìn cô với vẻ thản nhiên và nụ cười trào phúng, chỉ có lúc đó mới đáng yêu nhất, còn giống con người.
“Anh đưa em đi bệnh viện.” Ninh Mặc vừa thấy tay Vụ Nùng Nùng che ở vị trí dạ dày đã đoán được chuyện gì xảy ra.
Lúc này trời đã bắt đầu có bông tuyết bay xuống, người đi đường đều kéo mũ áo lên, co ro mà tiến bước.
Khi Vụ Nùng Nùng ngồi trong chiếc Hummer của Ninh Mặc, điều hòa lập tức được mở đến mức ấm nhất, từ rét lạnh đến ấm áp, cô thoải mái mà than một tiếng, nhưng rất nhanh cơn đau dạ dày đã chiếm giữ tất cả thần kinh của cô.
“Không phải trước đây em luôn có tiếng là dạ dày sắt à?” Ninh Mặc trò chuyện với Vụ Nùng Nùng, hy vọng có thể phân tán sự chú ý của cô.
Vụ Nùng Nùng cười tự giễu, đúng vậy, ngày trước mùa đông cô thích nhất là ăn kem, ăn liền ba cái cũng không có vấn đề gì, khiến cho Ninh Mặc phải trố mắt nhìn, phong danh hiệu dạ dày sắt cho cô.
Thế nhưng tất cả mọi chuyện không phải đều là anh ban tặng sao.
Vụ Nùng Nùng đau đến hít khí lạnh.
Ninh Mặc bỗng bỏ tay khỏi vô lăng, kiên quyết mở lòng bàn tay Vụ Nùng Nùng ra, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/8-gio-ruoi-yeu-em-nho-em/89855/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.