“Lão gia vẫn chưa về, nhưng phu nhân ở nhà đấy.” Vú Trương rất nhiệt tình nhận lấy cái túi to trong tay Vụ Nùng Nùng.
Tuy là vì công việc, nhưng Vụ Nùng Nùng cứ có cảm giác con dâu xấu đi gặp bố mẹ chồng, tươi cười ngọt ngào nói với vị quý phu nhân đang đi tới trước mặt: “Cháu chào bác ạ.”
“Nùng Nùng!” Giọng nói của bà chứa đầy ngạc nhiên, “Sao cháu lại…”
Đúng vậy, sao cô có thể…, một cô gái bị Ninh Mặc hủy hôn, chẳng phải nên căm hận tận xương tận tủy với nhà họ Ninh hay sao, sao còn có thể mang vẻ mặt tươi cười mà tới cửa.
“À, cháu về từ bao giờ thế, nghe nói cháu đi Mỹ.” Hiển nhiên Ninh phu nhân nhận ra vừa rồi mình hơi thất lễ.
Dường như đây là lần đâu tiên Vụ Nùng Nùng thật sự đánh giá mẹ của Ninh Mặc. Cao quý hào phóng, không thể nhìn ra bà là người phụ nữ gần sáu mươi tuổi, mà trông như chưa tới bốn mươi tuổi. Khuôn mặt bà có bóng dáng của Ninh Mặc, xem ra khí chất anh tuấn lịch thiệp trên con người mạnh mẽ rắn rỏi của Ninh Mặc được thừa hưởng từ bà mẹ xinh đẹp này.
“Cháu mới về ạ.” Vụ Nùng Nùng cười ngọt ngào, “Bác không thay đổi chút nào, vẫn trẻ đẹp như xưa.”
“Ai bảo, già rồi già rồi.” Có điều khen ngợi luôn là lời xã giao tốt nhất, trên khuôn mặt bà Đỗ Nhược chứa đầy ý cười, huống hồ bản thân bà cảm thấy rất có lỗi với Vụ Nùng Nùng, áy náy vì hành động của con trai bà. “Cháu vẫn xinh đẹp đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/8-gio-ruoi-yeu-em-nho-em/89850/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.