🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cố Trường An nghiêm túc nhìn miếng thạch dinh dưỡng trong bát.
Những khối thạch trong suốt màu xanh nhạt trộn lẫn với nhau trong một cái bát giống thủy tinh, Cố Trường An chỉ thấy Seryozha cắt cũng đẹp, chẳng thấy đáng yêu chỗ nào.
Bạch tuộc như trông thấy thảm án, xúc tu run rẩy, lại còn tự tạo hiệu ứng nước mắt, lên án hai tên con người không chút dao động, "Quá tàn nhẫn! Quá tàn nhẫn!"
Bữa sáng ngon lành của hai người bị phá hỏng, Seryozha nâng mí mắt, liếc bạch tuộc, im lặng ghét bỏ.
Bạch tuộc bị cậu làm cho giận không nói nên lời, xúc tu càng run mạnh.
Cố Trường An cười, "Bạch tuộc tiên sinh, cái này có tính là ngươi đang dùng 'đã biết' để giải thích 'không biết' không?"
Lời của mình bị Cố Trường An dùng để đâm ngược lại mình, mà đâm lại còn khá có lý, nên bạch tuộc ngạo kiều hừ một cái, hai xúc tu trái phải vòng ra phía trước đan vào nhau như đang khoanh tay.
Nó vẫn tức giận, "Các ngươi thực sự dám ăn những đứa bé đáng yêu giống ta mỗi ngày!"
Seryozha không kiên nhẫn nói, "Đây là thức ăn duy nhất của loài người."
Bạch tuộc đang tức giận lập tức xìu xuống.
Bạch tuộc to lớn tự thu mình lại một chút, vặn xoắn xúc tu, dường như đang tra cái gì, mà càng tra nó càng thu nhỏ lại, trong nháy mắt đã trở thành kích thước của một cái móng tay.
Nhân loại đúng thật vẫn đang chịu đói, đúng là thảm kịch vũ trụ.
"Nhân loại khổ thật." Bạch tuộc rưng rưng mắt, thề son sắt, "Ta sẽ cố hết sức giúp các ngươi tìm đồ ăn."
Seryozha lười phản ứng lại.
"Cảm ơn quan tâm của ngươi, bạch tuộc tiên sinh."
Cố Trường An khách khí một câu, sau đó đem vấn đề vòng về trọng điểm, "Tinh cầu du hành là gì? Sao người Zuke lại thiết kế riêng hẳn một nhà ăn? Ngươi nói hình thái của người Zuke nhân loại không hiểu được, chắc là họ cũng không cần ăn đi. Rốt cục vì sao người Zuke nhận yêu cầu 'đặt một tinh hạm lớn để đi đường dài' của cựu thượng tướng mà lại làm ra một tinh hạm Conquest chỉ chứa được mười ba người?"
Tiên phong doanh gọi 'người Zuke' đã quá quen miệng, mặc dù Cố Trường An và bạch tuộc đã từng nói về điều này rồi, theo thói quen anh vẫn thường gọi sai.
Bạch tuộc nhanh chóng trả lời, "Vấn đề thứ nhất, ta không thể nói; vấn đề thứ hai, nhà thiết kế đặc biệt thêm vào cho con người, tham khảo từ hình ảnh và ghi chép về nhà bếp của đầu bếp Hannibal nổi tiếng; vấn đề thứ ba, nhà thiết kế đã hoàn thành tinh hạm đi đường dài một cách hoàn mỹ, là nhận thức của các ngươi sai."
Seryozha nhíu mày, "Ngụy biện. Mười ba phòng ngủ, mười ba khoang ngủ đông, mười ba chỗ chứa cơ giáp."
Rõ ràng chỉ chở được mười ba người.
Thấy Cố Trường An không phản ứng với hiểu lầm của Seryozha, bạch tuộc lắc người dữ dội, nôn nóng giải thích, "Hình thái của Conquest thay đổi theo thực lực của khách du hành, cái này cũng là thiết kế đặc biệt cho nhân loại yếu đuối."
"Hình thái của Conquest như bây giờ nghĩa là hiện tại chỉ chịu được bước nhảy vọt thế này thôi. Mà tinh thần lực của Alpha loài người không đủ ổn định, ở cùng mười ba Alpha là giới hạn của Alpha loài người, cho nên Conquest chỉ chở được mười ba người."
"Nếu nhân loại mạnh hơn, đủ mạnh để có thể thật sự du hành vũ trụ, lúc đó Conquest sẽ khôi phục hình thái của tinh hạm to lớn để đi đường dài thôi."
Hóa ra là vậy?
Cố Trường An cụp mắt, suy nghĩ cẩn thận.
Nếu bộ quân sự không giận dữ vứt xó Conquest, cũng không khăng khăng đổi hệ thống thông minh của Conquest... có lẽ bọn họ đã có thể hiểu rõ vũ trụ hơn trước khi sự kiện kia xảy ra.
Tiếc là, đây chỉ là giả thiết.
Trong vũ trụ không tồn tại "Nếu".
Việc người Zuke thiết kế Conquest có thể biến đổi hình thái và việc Cố Trường An và Seryozha bị mất đi ý thức ngày hôm qua đều mang một ý nghĩa.
Đều là sự "bảo vệ" tự áp đặt, đều là do nhân loại không cách nào tự vệ.
Cảm giác này thật sự rất tệ.
Mà "nhân loại mạnh hơn" - một chủng tộc nói chung để trở nên mạnh mẽ hơn thì phải làm thế nào?
Cố Trường An nhanh chóng thoát khỏi loại cảm xúc vô ích này, cảm ơn bạch tuộc đã giải thích rõ ràng.
Seryozha lạnh mặt, nói với bạch tuộc bốn chữ, "Nói không bằng chứng."
Bạch tuộc lại bị cậu chọc giận, nhảy tới nhảy lui.

Bữa sáng ầm ĩ trôi qua, Cố Trường An không ngờ huấn luyện trường cung lại càng ầm ĩ hơn.
Hôm qua sau lúc đó một chút thì ba người còn lại đều đã mang cơ giáp của mình đến không gian bên cạnh phòng huấn luyện. Thế nên, trước khi bắt đầu huấn luyện hôm nay, ở đó đã có sẵn bốn cơ giáp đang ở trạng thái chờ, sẵn sàng nhận lệnh.
Nhìn qua còn thấy màu sắc khá hài hòa.
Cơ giáp của Cố Trường An phối màu đen trắng gấu trúc, cơ giáp của Seryozha màu sắt sẫm.
Cơ giáp của Chamberlain thượng tá tên là "Nữ hoàng", chế độ chờ hiển thị quốc kỳ của Anh, Thánh giá Saint George, chủ yếu là màu trắng tinh khiết, trước ngực là một chữ thập lớn màu đỏ.
Cơ giáp của Don thượng tá tên là "Pampas", trạng thái chờ màu đỏ lựu thẫm, không trang trí gì khác, nhưng chỉ riêng màu đỏ như thế cũng đã đủ gây ấn tượng.
Thành kiến của Chamberlain đối với Don ngày càng thêm sâu. Lúc sáng trước khi ăn túi dinh dưỡng, Chamberlain đang cầu nguyện lại bị Don lấy ra làm trò đùa, nên lúc Chamberlain nhìn thấy cơ giáp màu đỏ của Don, liền nghĩ màu đỏ này đúng là đỏ đến không đứng đắn.
Don phát hiện ánh mắt phê phán của Chamberlain nên lúc bắn tên toàn nhắm vào dưới chân cơ giáp của Chamberlain, mũi sau lại ngắm chuẩn hơn mũi trước.
Chamberlain phẫn nộ, ở trong cơ giáp gào lên cả tên cả họ người ta, "Don Cervantes, cậu cố ý!"
Khoang cơ giáp có chỗ sửa chữa cơ giáp, nhưng Chamberlain vừa rồi trơ mắt nhìn Cố Trường An bắn một mũi tên xuyên qua bia ngắm còn dày hơn cả cơ giáp, tưởng tượng ngồi trong cơ giáp cũng bị bắn trúng, sợ hãi nổi trận lôi đình.
Vốn dĩ Don cũng không muốn bắn trúng Chamberlain, chỉ là bị ánh mắt của hắn làm khó chịu nên cố ý gây sự thôi.
Anh dùng cả hai tay điều khiển cơ giáp, chế nhạo nói, "Chamberlain tiên sinh, lỡ tay thôi mà. Anh mắc chứng hoang tưởng người bị hại à? Nếu tâm lý không ổn định thì rời tinh hạm đi, nhỡ mất khống chế bản tính sói thì sao."
"Cậu mới hạ tiện," Chamberlain nhạy bén nhận ra ý của Don, mắng ngược lại.
Don cười lớn, cơ giáp nghiêng trái nghiêng phải, nhưng không ngã.
Cái này làm Chamberlain nhớ đến ngày khởi hành Don trêu đùa Cố đại tá "Tôi không thu phí", càng thấy người này vừa không đứng đắn vừa đáng ghét. Phải làm cộng sự của người này đúng là xui thật.
Cố Trường An bất đắc dĩ nhắc nhở, "Nghiêm túc huấn luyện."
Câu nhắc nhở của Cố Trường An như bình chữa cháy, Chamberlain và Don cùng nhau hô "Vâng", mà cũng gần như cùng lúc lườm nhau, sau đó mới tiếp tục huấn luyện.
Đúng như Cố Trường An đã đoán trước, bắn cung sao cho chính xác rất khó.
Một ngày luyện tập, khó có thể nói là có tiến triển gì. Bạch tuộc lại còn luôn miệng nhắc nhở về việc sinh vật trên hành tinh Death đáng sợ thế nào, nên mọi người đều rất căng thẳng, nhưng lại vì mặt mũi Alpha nên đều kìm chế lại. Lúc thời gian huấn luyện vừa hết, Don và Chamberlain lập tức quay lại phòng ngủ.
Seryozha còn đang đắm chìm trong huấn luyện. Đến lúc cậu thấy hai tay đã đau nhức nên đành phải kết thúc luyện tập thì đã khuya lắm rồi.
Seryozha lúc này mới phát hiện Cố Trường An cũng vẫn chưa đi nghỉ.
Cố Trường An đang nhìn chằm chằm số liệu giám sát thời gian thực bạch tuộc kéo lên cho anh. Trừ lúc đi ngủ tháo AI ra, dữ liệu theo dõi thời gian thực vào ban ngày cho thấy từ lúc anh rời khỏi phòng huấn luyện ngày hôm qua đến sáng nay, chỉ trong một đêm, tất cả dữ liệu của anh đã tăng thêm một phần trăm.
Số liệu của sức mạnh vật lý dao động là điều bình thường, nhưng kỳ lạ là tất cả số liệu của anh đều tăng đồng đều một phần trăm.
Từ trường quân sự đến Tiên phong doanh, Cố Trường An luôn là một trong những Alpha nghiêm túc nhất trong việc huấn luyện, anh chăm chỉ không kém bất kỳ Alpha nào, cũng vẫn luôn tự hào về điều đó.
Mạnh lên một cách khó hiểu như vậy, tuy chỉ là một phần trăm, khiến Cố Trường An rất không thoải mái.
Nhưng nghiêm trọng hơn là, có một cảm xúc không thể hiểu được cứ quanh quẩn trong lòng Cố Trường An, như thể đang nhắc nhở anh rằng đây mới chỉ là bắt đầu thôi.
Tại sao?
Seryozha lên tiếng, "Đại tá?"
Cố Trường An tỉnh lại từ suy nghĩ, miễn cưỡng cười với ánh mắt quan tâm của Seryozha. Tự anh cũng cảm thấy khóe miệng mình cười lên cứng như nào, nhưng cũng may anh đang ở trong cơ giáp nên Seryozha không thấy được.
Cố Trường An xoa mặt, nhảy ra khỏi Panda, vừa đứng vững trên mặt đất liền giơ tay xoa đầu Seryozha. Xoa đầu xong thì tâm tình liền tốt hơn, anh cười với Seryozha, "Về nghỉ thôi."
Seryozha vui vẻ vì được thân thiết với Cố Trường An, giọng cũng mềm đi, "Vâng."
Ngày hôm sau, không cần Cố Trường An đốc thúc, ai cũng đều nghiêm túc huấn luyện.
Thời gian huấn luyện nhanh chóng trôi qua.

Loại Địa Cầu năm 71, tháng 2, ngày 3.
15:24:24.
Bạch tuộc nhắc nhở, "Sắp đến tọa độ của mục tiêu đầu tiên, các ngươi có thể đến xem."
Chamberlain nghe vậy, lập tức tắt định vị thời gian thực, biến màn hình chính thành cửa sổ trong suốt để nhìn ra ngoài.
Một tinh cầu màu xanh tuyệt đẹp!
Don kích động nói, "Nhìn qua trông giống Trái Đất thật."
Mỗi người đều nghĩ như vậy.
Bạch tuộc cẩn thận phản bác, "Thật ra không giống đến thế."
Don không để ý đến nó.
Bạch tuộc ỉu xìu.
Cố Trường An gõ nhẹ bảng điều khiển, đến khi mọi người đã chú ý thì nghiêm túc nói, "Được rồi, Don thượng tá, Chamberlain thượng tá, bây giờ tôi sẽ giải thích rõ nhiệm vụ cho hai người."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.