Cố Trường An nghiêm túc nhìn miếng thạch dinh dưỡng trong bát.
Những khối thạch trong suốt màu xanh nhạt trộn lẫn với nhau trong một cái bát giống thủy tinh, Cố Trường An chỉ thấy Seryozha cắt cũng đẹp, chẳng thấy đáng yêu chỗ nào.
Bạch tuộc như trông thấy thảm án, xúc tu run rẩy, lại còn tự tạo hiệu ứng nước mắt, lên án hai tên con người không chút dao động, "Quá tàn nhẫn! Quá tàn nhẫn!"
Bữa sáng ngon lành của hai người bị phá hỏng, Seryozha nâng mí mắt, liếc bạch tuộc, im lặng ghét bỏ.
Bạch tuộc bị cậu làm cho giận không nói nên lời, xúc tu càng run mạnh.
Cố Trường An cười, "Bạch tuộc tiên sinh, cái này có tính là ngươi đang dùng 'đã biết' để giải thích 'không biết' không?"
Lời của mình bị Cố Trường An dùng để đâm ngược lại mình, mà đâm lại còn khá có lý, nên bạch tuộc ngạo kiều hừ một cái, hai xúc tu trái phải vòng ra phía trước đan vào nhau như đang khoanh tay.
Nó vẫn tức giận, "Các ngươi thực sự dám ăn những đứa bé đáng yêu giống ta mỗi ngày!"
Seryozha không kiên nhẫn nói, "Đây là thức ăn duy nhất của loài người."
Bạch tuộc đang tức giận lập tức xìu xuống.
Bạch tuộc to lớn tự thu mình lại một chút, vặn xoắn xúc tu, dường như đang tra cái gì, mà càng tra nó càng thu nhỏ lại, trong nháy mắt đã trở thành kích thước của một cái móng tay.
Nhân loại đúng thật vẫn đang chịu đói, đúng là thảm kịch vũ trụ.
"Nhân loại khổ thật." Bạch tuộc rưng rưng mắt, thề son sắt, "Ta sẽ cố hết sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/71-nam-sau-khi-nhan-loai-bien-tinh/230965/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.