Bạch tuộc bay từ màn hình nhỏ của thiết bị huấn luyện ra màn hình giám sát chính của phòng huấn luyện, sau đó duỗi hai xúc tu ra vỗ tay như tiếng vỗ tay của con người.
Bức tường phía bắc của phòng huấn luyện đột nhiên vang lên một âm thanh điện tử, sau đó là một âm thanh máy móc khá nặng nề. Toàn bộ bức tường phía bắc từ từ nhô lên, như một cánh cửa bí mật mở ra.
Cố Trường An và Seryozha cảnh giác lên, bọn họ vốn đã dựa gần, dường như đồng thời bước nhẹ một chút, dựa lưng vào nhau, vừa có thể tùy cơ ứng biến đối phó với địch vừa bảo vệ cho góc chết của đối phương.
Đây chính là bản năng chiến đấu được tôi luyện vào máu thịt của quân nhân Tiên phong doanh.
Khi bức tường phía bắc nhấc lên, họ dần dần phát hiện ra không gian ẩn đằng sau bức tường phía bắc lớn gần bằng toàn bộ phòng huấn luyện, nói cách khác, đúng thực sự là bức tường phía bắc đã chia toàn bộ không gian làm đôi.
Bức tường phía bắc đã hoàn toàn bị nhấc lên, một nửa không có đèn chiếu sáng, là một không gian rất trống trải, trong góc chỉ có vài thứ và một cái rương lớn chất thành đống ngổn ngang.
Quả thực rất có phong cách "lười đi đổ rác".
Bạch tuộc không nhận ra sự phòng bị của hai người, hưng phấn xoắn xúc tua, kêu lên, "Mau đi xem, mau đi xem."
Seryozha cùng Cố Trường An liếc nhau, đi đến không gian sau tường.
Seryozha gần hơn hai bước, nên liền đi trước Cố Trường An. Đôi mắt đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/71-nam-sau-khi-nhan-loai-bien-tinh/230962/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.