Dường như đã bị tổn thương lắm, bạch tuộc xoay người, hoàn toàn quay lưng với bọn họ.
Don còn muốn tiếp tục trêu chọc, lại bị Chamberlain trừng mắt, từ kẽ răng nặn ra hai chữ dạy dỗ, "Im miệng."
Don đến bên cạnh Chamberlain, dường như cố ý khiêu khích nên liền làm như mới thấy cái gì mới lạ lắm, tỏ vẻ hỏi, "Ngài Chamberlain sắc sảo mặt lạnh sao lại quản tôi?"
Chamberlain không thèm nhìn Don, cau mày, lười để ý đến anh.
Thái độ không thèm nói chuyện của Chamberlain càng làm Don quá đà hơn, anh dựa hẳn lên người Chamberlain như người không xương. Chamberlain không để ý, coi anh như không khí, một chút phản ứng cũng không có.
Don cũng không hề xấu hổ, cứ thế dựa vào Chamberlain, không hứng thú lắm quan sát hắn. Cái tên người Anh đẹp trai sắc sảo này mỗi lời nói việc làm đều tỏ vẻ khiêm tốn ngạo mạn, có lẽ đúng nhất phải nói là hắn không thể giấu được cảm giác vượt trội so với người khác.
Don chán ghét cái kiểu này từ tận đáy lòng nên luôn luôn muốn bới lông tìm vết người này.
Nhưng một người như vậy lúc anh dựa lên - cảm nhận được độ ấm xuyên qua quân trang màu xanh không mềm lắm - cũng ấm ra phết.
Don nhếch miệng, lộ ra răng nanh, trong lòng phỉ nhổ Chamberlain: Đức mẹ Maria chứng giám, động vật máu lạnh cũng chảy máu nóng, buồn cười ghê.
Cố Trường An không biết phong ba bão táp phía sau, vẫn lấy hết kiên nhẫn dỗ dành trẻ em trong cô nhi viện để nhẹ nhàng xác nhận với bạch tuộc, "Bạch tuộc tiên sinh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/71-nam-sau-khi-nhan-loai-bien-tinh/230960/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.