Bé Lilith phân hóa giới tính thứ hai ở sinh nhật thứ mười tuổi của mình, không hề bất ngờ trở thành Alpha, mà cũng chẳng ai cảm thấy kinh ngạc cả. Ai cũng nói hổ mẫu vô khuyển nữ, có lẽ ảnh hưởng của gene di truyền quá lớn, bé Lilith mười một tuổi đã dựa vào thực lực của bản thân chứng minh sức trêu Omega của mình, trở nên nổi tiếng ở trường tiểu học Tiên phong thành phố Heron. Trước khi nghỉ hè, lúc Don và Chamberlain đi họp phụ huynh, hai người bất ngờ bị các bậc phụ huynh của mấy đứa bé Omega bao vây. Bọn họ miệng cười mà lòng không cười thay nhau tiếp đón hai người, giả lả, "Ồ, hai người chính là phụ huynh của cái kẻ thích tự xưng là 'Sói Tiên phong' trong giang hồ đấy phỏng?" Tuy đã được giải trừ van gene, thời đại cũng đã thay đổi, nhưng dù sao Alpha và Omega vẫn khác một chút. Cái việc trêu chọc toàn bộ Omega của trường tiểu học này đúng là quá kéo thù hận, Don và Chamberlain nói chuyện với những phụ huynh này xong thì mô hôi lạnh chảy đầy người, ngay sau đó liền cấm túc bé Lilith. Vì vậy, vào giữa kỳ nghỉ hè, lúc Chamberlain đi thực hiện nhiệm vụ sơ tán người dân vì một vụ phun trào núi lửa, còn Don thì đến Argentina nghỉ phép để xem bóng đá, nhiệm vụ kiểm tra bài tập hè của bé Lilith liền rơi xuống đầu em trai của Chamberlain, chú của bé Lilith - chú Joe. Hôm nay, chú Joe mở nhật ký của bé Lilith ra. ✎✎✎ "Ngày mùng 5 tháng 7. Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, và đây là bài viết nhật ký đầu tiên của kỳ nghỉ hè, vì vậy mình sẽ viết một bài giới thiệu về gia đình. Tên mình là Lilith Jr (Lilith nhỏ),được đặt theo tên của Don, một trong những người cha nuôi của mình. Cha nói rằng cái tên đó là của mẹ mình - một liệt sĩ của Tiên phong doanh. Tên mình vừa là để tưởng nhớ bà, vừa là một chúc phúc cho mình. Có bốn người chúng mình trong gia đình, ngoài Don, Chamberlain và mình thì còn có Joe - em trai của Chamberlain. Dưới đây, mình sẽ giới thiệu từng người trong số họ trong một câu. Don là papa, so với Omega còn đẹp hơn, mạnh miệng mềm lòng, dễ xin tha. Chamberlain là người cha có cánh có thể đưa mình bay đi khắp nơi, ngày thường đều rất tốt với mình, nhưng nếu phát hiện ra mình lại gây chuyện thì cha lập tức trở nên rất nghiêm khắc, không dễ xin tha. Chú Joe là người thông minh nhất nhà, là bồ nhí* của mình! (*) chỗ này trong raw là "Thiết Tử"/"铁子", mình search thì thấy nghĩa là một từ dân mạng dùng để gọi tiểu tam hoặc bồ nhí - nói chung kiểu quan hệ không trong sạch ấy. Anh Cố Trường An, a, không đúng, chú Cố Trường An nói Tiên phong doanh chính là nhà của mình, cho nên nhà của mình thật ra còn bao gồm rất nhiều người nữa - ví dụ như bác Địch Kỳ Dã, bác Cố Liệt, chú Cố Trường An và chú Seryozha. Nhật ký đầu tiên không cần viết nhiều thế đâu nhỉ, nên hôm nay mình sẽ viết đến đây thôi." ✎✎✎ "Ngày mùng 6 tháng 7. Hôm nay, bọn mình đến nhà bác Cố Liệt ăn cơm. Lúc vào cửa, bác Địch Kỳ Dã đã bắt được mình, đến tận lúc mình nói được ba thành ngữ nối tiếp mới để mình đi vào. Tuy bác Địch Kỳ Dã soái tận trời luôn, nhưng tính cách của bác thì giống y như ma quỷ vậy. Bọn mình đến rất sớm, bác Cố Liệt vẫn còn ở trong bếp, chú Seryozha đang ở trong đó giúp đỡ, sau đó cha Don cũng đi vào giúp cùng. Những người còn lại ở phòng khách đang đợi cơm. Bác Địch Kỳ Dã đang bắt nạt chú Cố Trường An cho vui, cha Chamberlain đang vội vàng giải quyết tin tức của Tiên phong doanh, mình thì đang quan sát để viết nhật ký. Đại khái đây gọi là phân công công việc. Nói tiếp, năm ngoái, lúc mình mười tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy chú Cố Trường An và chú Seryozha, lúc đó bọn họ cũng không lớn lắm so với mình, mình còn tưởng bọn họ là con trai của bác Cố và bác Địch, nên mình gọi luôn bọn họ là "anh". Cha Don sửa lại lời của mình - bọn họ không phải anh của mình mà là chú, tại vì nhiều lý do nên mới biến thành dáng vẻ lúc còn nhỏ thế này. Nhưng Don quên nói với mình rằng bọn họ chỉ cần hai ba năm là sẽ biến thành dáng vẻ ban đầu. Mình cứ tưởng bọn họ sẽ lớn lên một lần nữa, kết quả là tốc độ lớn của bọn họ nhanh hơn hẳn mình trước giờ vẫn tự xưng là "kỵ nhất tuyệt trần của tiểu học", làm mình chịu một vố đau điếng. Năm ngoái mình cao 1m50, năm nay kiểm tra sức khỏe mình cao 1m55, là Alpha cao nhất ở tuổi này. Nhưng Cố Trường An và Seryozha đã cao đến 1m70 mấy rồi, biến thành dáng vẻ 17-18 tuổi. Thua về tốc độ cao lên, mình không cam lòng tí nào. Đến tận khi Don cười to nói cho mình chân tướng, mình mới không buồn bực nữa. Nhưng mà, mấy ngày trước, mình lại bị hai người kia chơi một vố đau nữa. Mình phát hiện cả người chú Cố Trường An toàn là pheromone của chú Seryozha. Don nói bọn họ lại hoàn thành đánh dấu một lần nữa. Mình chẳng biết "lại" nghĩa là sao, nhưng mình biết, mình lại thua rồi. Bởi vì Cố Trường An và Seryozha là AO định mệnh hiếm thấy. Thật ra bác Cố và bác Địch cũng thế, nhưng bình thường người ta không hay nói oang oang ra. Nói chung là không nên nhắc tới cái từ "Omega" này trước mặt bác Địch, trừ phi bạn muốn bác ấy phạt chép từ điển thành ngữ nguyên một lần. Bởi vì Omega đáng yêu định mệnh của mình mãi không xuất hiện nên mình không vui, mà số lượng từ cũng có vẻ đủ rồi, nên mình chỉ viết đến đây thôi." ✎✎✎ "Ngày mùng 9 tháng 7. Buổi chiều Don papa hỏi mình hôm nay định làm gì, mình nói hôm qua mình chưa viết nhật ký nên định viết bù, cha nói nhật ký thì nhất định nên cố gắng viết mỗi ngày, vì viết nhật ký là thói quen tốt. Mình hỏi tại sao. Don nói, "Nếu về sau con có thành tựu gì đó, có nhà xuất bản đến tìm con muốn con viết hồi ký, con sẽ nhận ra rằng nếu con không khôn ngoan ngày nào cũng viết nhật ký làm tư liệu sống, con sẽ hết sức hối hận." Mình hỏi, "Papa, cha nói 'khôn ngoan mỗi ngày' là nói về việc cha và cha Chamberlain đấu võ mồm sau đó được cha Chamberlain dỗ sau đó lại đấu võ mồm tiếp mỗi ngày ư?" Don liền không vui. Tuy rằng cha đã tỏ vẻ rất rộng lượng, làm bộ "Thật ra cha cũng không để ý lắm, mặc kệ con là vì con quá đáng", nhưng cha thật sự không vui. Sau đó cha Chamberlain giống như có radar vậy, từ trên lầu lập tức phi xuống dưới, hỏi Don làm sao thế. Sau đó bọn họ nói thầm một lúc, cha Chamberlain ôm Don từ sân sau đi ra ngoài. Hừ, thật ra không phải mình không biết Don lúc trước rất lợi hại, nhưng ai bảo cha cố tình làm hỏng cái thư giáo hội viết cho cha Chamberlain sau đó lại còn vu oan cho mình! Đây là mình đang trả thù một xíu thôi. Buổi tối, Don nhìn thấy mình xem "Phim tài liệu về Đại tá Don của Tiên phong doanh" thì liền kiêu ngạo, lại vui vẻ trở lại. Don papa đúng là người hiểu chuyện nhất trong số các cha các chú các bác của mình. Bởi vì giáo hội gì đó kia muốn cướp cha Chamberlain đi, nên là, tuy Don làm chuyện xấu xong còn đổ tội cho mình, nhưng mình sẽ không bán đứng cha đâu. Cái này được gọi là chính nghĩa. "Sói Tiên phong" mình đây cũng không phải chỉ là hư danh đâu." ✎✎✎ "Ngày 15 tháng 7. Don, Chamberlain và Joe không khéo đồng thời phải đi công tác, mình vác ba lô đến nhà bác Địch Kỳ Dã ở nhờ. Mình đứng ở cửa không dám tiến lên, đọc thuộc lòng từ điển thành ngữ nửa tiếng. Nhưng chú Cố Trường An vừa mở cửa đã cười hì hì, nói, "Ôi chao, Địch tướng quân không ở nhà đâu~" Mình dám cược! Chú ấy nhất định đã nhìn mình chán chê sau đó cười mình mãi rồi mới mở cửa cho mình! Chú Cố Trường An thật sự rất nghịch. Don nói trước đây chú Cố Trường An không như thế, sau đó lại nói Cố đại tá cứ như bây giờ cũng tốt lắm. Câu này khiến mình, một học sinh tiểu học cũng phải cạn lời. Cơ mà, sao mấy người lớn này lại không nhận ra rằng việc chú Cố Trường An càng ngày càng nghịch là do toàn bộ Tiên phong doanh chiều thành hư cơ chứ??? Mình ở nhà bác Địch Kỳ Dã ba ngày. Ngày đầu tiên, bác Địch Kỳ Dã và bác Cố Liệt đều không có nhà, chú Seryozha nấu cơm ăn cũng rất ngon, mặc dù mình đã quen với khẩu vị của Don hơn. Hơn nữa, gọi hai người 17-18 tuổi là chú thật sự rất kỳ đó. Buổi tối trước khi ngủ mình muốn uống sữa bò, ra khỏi cửa liền nhìn thấy chú Cố Trường An đang đè chú Seryozha lên tường hôn. Tuy bọn họ đều rất đẹp trai, nhưng mình rất muốn về nhà. Ngày hôm sau, bác Địch Kỳ Dã về nhà. Trong lúc bị phạt học thuộc từ điển thành ngữ, mình khẽ hỏi bác Địch Kỳ Dã một câu mà mình đã suy nghĩ rất lâu. "Vì sao thỉnh thoảng cháu lại nghe thấy chú Cố Trường An gọi bác là ca ca? Chú ấy là người thân của bác Cố Liệt ư?" Bác Địch Kỳ Dã nhướng mày, có lệ đáp, "Bởi vì Cố Trường An ít tuổi hơn bác." Sau đó trìu mến hỏi mình, "Học thuộc xong rồi à?" Mình cũng không dám hỏi lại. Bác Cố Liệt không hổ là Thủ tướng. Ngày thứ ba, bác Cố Liệt cuối cùng cũng về nhà, muốn xuống bếp nấu cơm cho bác Địch Kỳ Dã. Bởi vì thiếu gia vị, chú Cố Trường An xung phong đi mua, sau đó cưỡi chú Seryozha đã biến thành sói trắng cực lớn chạy ra ngoài. Sau đó bác Địch Kỳ Dã liền vào bếp, nói là muốn giúp. ...Nói tóm lại, ngày hôm đó mình đã thấy màn khoe tình yêu cấp cao nhất, chỉ đơn giản nhìn thấy hai người ở cùng một chỗ thôi cũng khiến mình mù mắt sói. Sáng sớm hôm nay, mình lập tức đeo ba lô nhỏ đi về nhà. Mình ôm Joe, Chamberlain và Don vừa xong nhiệm vụ trở về mỗi người một cái. "Tất cả chúng ta đều xoay xở tồn tại được đến giờ." Mình rất nghiêm túc nói. Sau đó ba người lớn không hiểu ba ngày vừa qua mình vừa trải qua những gì, vô tri cười lớn. Khoảnh khắc đó, mình liền hiểu tang thương nghĩa là gì. Sau đó Don làm một chiếc bánh trái cây, thế là mình lại cảm thấy ổn." ✎✎✎ "Ngày 16 tháng 7. Hôm trước, bác Cố Liệt dạy mình rằng có thể nghĩ trước một số chủ đề, quan sát cuộc sống và thu thập thông tin theo chủ đề đó, thế thì sẽ không thấy thiếu cái để viết vào nhật ký nữa. Hôm nay mình đến Tiên phong doanh, nên mình đã nhờ bạch tuộc tiên sinh giúp mình dùng phần mềm Chamberlain làm để bốc thăm đại một số chủ đề. Chủ đề hôm nay mình định viết chính là "Hối hận". Mình đi hỏi Don, "Papa, cha có hối hận gì không?" Don khẽ thở dài, nói, "Đương nhiên là có. Con biết đấy, cha vẫn luôn muốn được nhập tịch Argentina (mình không biết),bởi vì vua bóng Maradona là thần tượng của cuộc đời cha. Sự hiểu biết của cha về bóng đá đủ để người Argentina ngay lập tức gọi cha là anh em. Mọi thứ rất là thuận lợi cho đến khi bọn họ phát hiện ra chồng của cha là một tên người chim người Anh... Nói một cách đơn giản, Anh và Argentina là kẻ thù không đội trời chung cả về quan hệ quốc gia và quan hệ bóng đá." Mình thật ra không hiểu lắm, định hỏi tiếp, nhưng chú Shankly đang đi ngang qua bắt đầu cãi nhau với Don về việc "Maradona có được tính là vua bóng đá hay không", mình không thể tìm được cơ hội để xen vào. Chú Shankly là người Anh. Mình dường như đã hiểu được cái gì đó. Mình đi hỏi Chamberlain, "Cha, cha có gì hối hận không?" Chamberlain thả tờ "Đơn xin vào Đảng" trong tay xuống, mỉm cười với mình, nói, "Không." Mình đành phải đi hỏi người tiếp theo. "Cha, cha có thể ôm con bay đến cửa văn phòng của bác Địch được không?" Cha Chamberlain liền bế mình lên, bay thấp ở phía trên đảo Tiên phong. Mỗi lần được bay thế này, mình đều thấy rất vui. Cha Chamberlain so với bất kỳ ai đều cao hơn, có khi cao đến hai mét. Don nói cái này là vì cha Chamberlain đã phải trải qua một chuyện rất không tốt, trước đây trông hắn không giống thế này, nhưng mặc kệ thế nào hắn vẫn đều là cùng một người mà thôi. Mình không hiểu lắm, nhưng mình biết là cả mình và Don đều rất thích đôi cánh của cha Chamberlain. Đôi cánh này vừa trắng tinh vừa to lớn, lại còn rất ấm áp, có thể che chở cả Don và mình. Mình rất vất vả đi vào văn phòng của bác Địch Kỳ Dã. Mình hỏi, "Bác Địch, bác có hối hận gì không?" Bác Địch nhướng mày, đáp, "Bản tướng quân không bao giờ hối hận." Bởi vì đối tượng phỏng vấn đều không hợp tác gì cả, nên mình chỉ viết đến đây thôi." ✎✎✎ Tâm tình phức tạp, hai loại cảm xúc "Toàn nhớ cái gì không đâu" và "Thành ngữ dùng tốt hơn trước đây một chút" đan xen, Joe đóng quyển sổ nhật ký đầy ghi chép này lại. Cậu quyết định đợi anh dâu về nhà, sau đó tổ chức một cuộc họp gia đình, chủ đề là vấn đề giáo dục bé Lilith - tại sao không tận dụng lúc nghỉ hè để đăng ký cho con bé một lớp học thêm? Bé Lilith hoàn toàn chẳng biết gì về ý tưởng tàn nhẫn này của chú mình. Bé vẫn đang mơ về việc làm sứ giả hộ hoa cho các bé gái Omega khác, vui vẻ nói chuyện với các bé gái trong mộng đẹp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]