Tàu Conquest vững vàng đáp xuống.
Bên ngoài hết sức im lặng.
Cố Liệt đi sau Địch Kỳ Dã, đi đến khoang xuống, nghe thấy âm thanh cúi chào đều nhịp liền lạnh lùng đánh giá: Có khoảng ba nghìn người đang đứng ở đây. Mấy ngàn năm đã trôi qua, tại sao dân số lại giảm đi thế này?
Địch Kỳ Dã vẫn y như cũ, lười biếng đáp trả bằng một cái quân lễ.
Rốt cục lại thấy lại Địch thượng tướng, mà dáng vẻ của Địch thượng tướng vẫn chẳng hề thay đổi, lại nhìn động tác quen thuộc ấy, không ít đại lão Tiên phong doanh nước mắt lưng tròng, sau đó liền thấy vẻ mặt ghét bỏ quen thuộc của Địch Kỳ Dã.
Địch Kỳ Dã chân thành hỏi, "Các cậu đang khóc tang bù cho tôi đấy à?"
Đám đại tá ở hàng đầu tiên vốn dĩ thấy hắn nên mới xúc động đỏ mắt, chưa khóc được tí nào đã nghe thấy thượng tướng trước sau như một mở miệng chẳng giống con người, lại vui vẻ có sức sống trở lại. Một người trong đó không kìm chế được, còn lớn tiếng nói, "Ngài biết bọn tôi đau lòng như thế! Thế mà ngài chẳng nói được câu gì tốt cả!"
Địch Kỳ Dã khẽ cười, bỗng dịu mặt đi, nhìn các binh lính và tướng sĩ ở đây, nói, "Tôi đã trở về."
Kết quả là, đám quân nhân lẽ ra có thể nhịn được bỗng òa khóc.
Đám sói con này cũng khiến người ta mất mặt thật đấy.
Địch Kỳ Dã hắng hắng giọng, chỉ về sau, đơn giản thô bạo giới thiệu, "Đây là người yêu của tôi."
Cố Liệt hơi gật đầu, vẫn chưa nói gì.
Ngoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/71-nam-sau-khi-nhan-loai-bien-tinh/1023006/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.