Khi Trái đất biến mất khỏi tầm nhìn trong cửa sổ trong suốt, Đại tá Cố Trường An mở cuộc họp đầu tiên trên chuyến hành trình trở về của bọn họ. "Trí nhớ của chúng ta có vấn đề." Lời mở đầu của Đại tá Cố Trường An quá trực tiếp, khiến ba người còn lại - những người chưa hoàn toàn sẵn sàng nhìn thẳng vào anh - gần như đồng loạt giật mình ngẩng đầu. Lý do Don và Chamberlain không thể tự nhiên đối mặt với Cố đại tá rất đơn giản: bất kỳ ai bất ngờ phát hiện ra đại tá mạnh mẽ của mình là một Omega cũng không biết phải phản ứng như nào cả. Thật ra sau khi Omega được Alpha đánh dấu, pheromone của hai người có thể an ủi lẫn nhau, cả Alpha và Omega đều có thể dễ dàng khống chế pheromone của mình hơn, vậy nên càng khó để phát hiện giới tính mới phải, nhưng mà Cố Trường An hiển nhiên là vừa mới biết được mình mới bị đánh dấu nên mới có thể để hương bão tuyết quanh quẩn sau gáy như vậy. Mà lý do của Seryozha thì càng đơn giản hơn nữa: cậu đã tự nghi ngờ mình đến mức tâm lý sắp sụp đổ mất rồi. Seryozha chỉ có ký ức về việc trước đây tỏ tình bị từ chối, mà đại tá cũng dùng giới tính là Alpha để từ chối cậu, nên là cậu suy luận rằng tất nhiên do bản thân mình chưa đủ đáng tin, chưa đủ thu hút trước mặt đại tá. Nói cách khác, đại tá tất nhiên không muốn bị lộ chuyện mình là Omega, cũng không muốn bị cậu đánh dấu! Seryozha làm thế nào cũng không thể chấp nhận được việc bản thân không tôn trọng mong muốn của đại tá, cưỡng ép đánh dấu đại tá như vậy! Việc này vi phạm vào quy tắc làm người của Seryozha - cậu không rõ tại sao mình đã làm vậy, nhưng cậu hiểu rõ chuyện "mất đi ký ức" đương nhiên không phải là lý do để thoát tội. Cậu tình nguyện dùng hết tất cả những gì mình có để bù đắp cho đại tá, nhưng bản thân cậu là một đứa trẻ mồ côi, lại còn là một thượng tá Tiên phong doanh tiền lương không cao lắm. Đứng trước lỗi lầm không thể tha thứ mà cậu đã phạm phải này, toàn bộ tài sản của cậu bỗng trở nên nhỏ bé xiết bao. Seryozha, trong lòng tràn ngập áy náy, quyết định sẽ chấp nhận bất kỳ hình phạt nào đại tá xử cậu. Seryozha lại tưởng tượng đến việc đại tá sẽ vĩnh viễn không bao giờ thích một người xấu đã cưỡng ép đánh dấu Omega như mình, lập tức cảm thấy khó chịu đến mức không thể thở nổi. Cố Trường An chú ý đến vẻ mặt xấu hổ của Don và Chamberlain, một bên tự hỏi về vấn đề thân phận Omega của mình, một bên nói tiếp, "Mục tiêu du hành vũ trụ đường dài của chúng ta lần này là tìm nơi tàu Revelation mất tích đã rơi xuống. Trên tay chúng ta đã có những bằng chứng sau: thiết bị mô phỏng tín hiệu, lời tường thuật trên vách đá của hành tinh số 3, cùng với thẻ sắt của những quân nhân trên tàu Noah mất tích 20 năm trước." "Thượng tá Konstantin đã ghi lại cuộc đời của mình ở trên vách đá và chỉ ra rằng Trùng tộc chính là thủ phạm đằng sau hai vụ tinh hạm mất tích. Thẻ sắt đánh số của đồng nghiệp của hắn có thể làm chứng cho thân phận của Thượng tá Konstantin." "Mà, sau khi so sánh kỹ thuật của bộ mô phỏng tín hiệu với bo mạch chủ lõi của tinh hạm Trùng tộc mà chúng ta đã thu thập được trên hành tinh số 1, chúng ta về cơ bản có thể xác nhận rằng bộ mô phỏng tín hiệu này cũng là một sản phẩm công nghệ của Trùng tộc. Điều này có thể giải thích được bước nhảy tọa độ bất thường trước khi hai tinh hạm kia biến mất." "Tóm lại, chúng ta tin rằng sự biến mất của tàu Noah hai mươi năm trước và sự mất tích của tàu Revelation bây giờ đều là tội ác của Trùng tộc nhằm biến đổi loài người. Đây là một hành vi phạm tội." "Những bằng chứng chúng ta tìm được không hoàn hảo. Trùng tộc vẫn có khả năng bác bỏ những bằng chứng này. Nhưng, chúng ta cũng đã đại khái hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm lần này." "Khách quan mà nói, chúng ta bị bóp méo ký ức cũng không ảnh hưởng đến nhiệm vụ." Tổng kết nhiệm vụ xong, Cố Trường An hơi dừng lại. Anh không biết có phải do ký ức bị bóp méo nên hoang tưởng hay không, nhưng mỗi giây mỗi phút anh đều cảm nhận được có một tinh thần lực xa lạ đang từ từ thay đổi anh. Tinh thần lực này bắt nguồn từ mắt anh, sau đó lan dần ra phía sau đầu anh. Mà, bên trong tai Cố Trường An không lúc nào không tồn tại một âm thanh kỳ quái - nó như xa như gần, vừa to vừa nhỏ, vừa dễ nghe vừa đáng sợ... cơ bản là không thể miêu tả nổi. Cố Trường An thường xuyên phải cố gắng tập trung vì cái âm thành này liên tục khiến anh cảm thấy không khỏe. Mỗi khi thất thần một chút, tâm trí anh sẽ phải đón nhận vô số làn sóng thông tin khổng lồ không thể đọc hiểu được không biết từ đâu ập đến. Suy nghĩ trong tiềm thức của anh cứ thế phân nhánh như một cái cây lớn lên không ngừng, anh sẽ liên tục xem xét và suy diễn lặp đi lặp lại quá trình nhiệm vụ... vân vân và vân vân. Giờ phút này, anh chỉ mới dừng lại một chút, một phần rất nhỏ đại não tự do của anh liền tự động suy nghĩ: Trước đây, anh đã bao nhiêu lần nhận được loại "thiện chí" bất thường này so với một Omega bình thường? Tại sao một thuộc tính rất tự nhiên như là giới tính lại có nhiều những giá trị xã hội liên quan đến vậy? Sự "bất thường" của anh khách quan mà nói liệu có công bằng đối với những Omega khác hay không?... Sau khi Cố đại tá tạm dừng, Chamberlain thượng tá liền ngay lập tức thảo luận, "Cơ thể chúng ta không có gì không khỏe cả. Trừ một ít... dấu vết sinh hoạt, ghi chép về nhiệm vụ hay chứng cứ đều không có gì bị lộn xộn hay mất đi cả." Cơ thể không có gì không khỏe? Cố Trường An thấy hai người còn lại không có vẻ gì là muốn phản đối. Mà cũng đúng lúc này, Cố Trường An bỗng nhận ra chàng trai trẻ tuổi kia đã trông giống sẵn sàng lấy cái chết để tạ tội lắm rồi. Trong lòng Cố Trường An bỗng xuất hiện một loại cảm xúc rất dịu dàng - anh cảm thấy thương cái biểu hiện đáng yêu này của cậu. Điều này lại càng chứng minh ý Cố Trường An đã nói. Không có Alpha nào có thể cưỡng ép đánh dấu anh, mà nếu đã đánh dấu thì nhất định phải đã được sự đồng ý của anh, nên là, chắc chắn ký ức bọn họ có vấn đề. Don thượng ta nghe thấy ai đó do dự nói ra bốn chữ "dấu vết sinh hoạt", cố ý cười nhạo lớn tiếng. Chamberlain thượng tá đỏ mặt, tiếp tục phân tích, "Nếu có sức mạnh tự nhiên nào đó đã làm hỗn loạn ký ức của chúng ta - có thể là quái vật vũ trụ chúng ta không may gặp phải trên đường, vậy thì tại sao chúng ta chỉ bị bóp méo ký ức sinh hoạt cá nhân, mà ký ức về nhiệm vụ vẫn không có gì thay đổi? May mắn trùng hợp thôi sao?" "Nếu một thế lực nhân tạo đã bóp méo trí nhớ của chúng ta, hành động này nhất định phải có mục đích của nó. Trong trường hợp ký ức về nhiệm vụ được giả mạo hoàn hảo như vậy, tại sao nó vẫn để lại những dấu vết sinh hoạt hàng ngày đáng ngờ như vậy?" Phân tích của hắn rất có lý. Cố Trường An gật đầu, khẳng định, "Nói cách khác, nếu ký ức của chúng ta đã bị chỉnh sửa, thì việc giả mạo khéo léo này lại để lại quá nhiều nghi ngờ quá dễ thấy; nếu trí nhớ của chúng ta vô tình bị bóp méo, thế thì việc ký ức nhiệm vụ vẫn hoàn chỉnh lại có vẻ quá may mắn." Don thượng tá nghĩ một chút, đùa, "Có lẽ là một sinh vật ngoài hành tinh nào đó không có kinh nghiệm sống chăng?" Chamberlain hỏi lại, "Sinh vật ngoài hành tinh nào lại muốn nhúng tay vào việc chúng ta tìm kiếm tinh hạm mất tích?" Vẻ mặt của hắn trong mắt Don lại biến thành khiêu khích, vì thế Don không phục, nói, "Nói không chừng khoa học kỹ thuật của Trùng tộc cũng không hẳn do Trùng tộc nghiên cứu phát minh ra mà là do sinh vật ngoài hành tinh cung cấp cho thì sao. Sinh vật ngoài hành tinh này không muốn đội nồi hộ Trùng tộc, nên muốn chỉnh sửa chân tướng chúng ta đã tìm thấy." Ánh mắt của Chamberlain dừng lại trên mái tóc vàng của anh, thế mà lại đáp, "Không phải không có khả năng này." Vốn đang sẵn sàng bị Chamberlain phản đối, tự dưng thấy hắn nói vậy, Don liền sững sờ, ngây ngốc há miệng, nhưng cuối cùng anh lại chỉ ngậm miệng rồi hừ một cái. Trên màn hình, AI hỗ trợ hình bạch tuộc trong suốt im lặng trôi ở một góc. Sau khi thực hiện xong kiểm tra toàn diện do Chamberlain thiết lập, nó dùng một giọng máy móc nhắc nhở, "Kiểm tra toàn diện đã hoàn thành, không phát hiện gì khác thường. Xin vui lòng chỉ dẫn." Cố Trường An tổng kết lần cuối, "Đây là một vấn đề trước mắt chúng ta không thể giải quyết, hi vọng các cậu hãy để ý những điểm đáng ngờ. Nếu có gì kỳ lạ, lập tức báo cho tôi, nhưng cũng không cần quá lo lắng. Bây giờ thì chúng ta hãy nhanh chóng quay lại Loại Địa Cầu. Nếu không còn gì khác bất thường, chúng ta sẽ báo cáo với Địch thượng tướng trước rồi mới đưa ra quyết định. Tan họp." Ba người lập tức đáp, "Rõ!" Cố Trường An nhìn về phía Seryozha. "SER29421, cậu đi với tôi." Đến lúc rồi đây, Seryozha tuyệt vọng nghĩ. Chắc chắn là đại tá muốn đoạn tuyệt với thứ cầm thú là mình. "Vâng." Seryozha im lặng, ngoan ngoãn đi theo Cố đại tá vào phòng huấn luyện, sau đó đi theo Cố đại tá vào phòng đối chiến. Hẳn là, Seryozha tiếp tục nghĩ, đại tá sẽ mạnh mẽ đánh cậu một phát, ba phát - à không, thậm chí đại tá muốn đánh cậu thế nào, cậu cũng đáng nhận cả. Cố Trường An đã kiểm tra dữ liệu cơ thể của Seryozha, cũng điều chỉnh trọng lực cũng như các giá trị khác trong phòng đấu để đảm bảo rằng Seryozha có thể thực hiện các động tác bình thường trong khi được bảo vệ đầy đủ. Nhìn cảnh tượng quá khứ tái hiện, nghĩ đến lần trước ở trong phòng chiến đấu được đại tá quan tâm vui đùa, Seryozha chớp chớp mắt, trong lòng cực kỳ khó chịu. AI hỗ trợ hình bạch tuộc trong suốt nói, "Thiết lập hoàn thành." Cố Trường An làm một động tác bắt đầu. Seryozha tình nguyện làm bao cát để đại tá xả giận, nhưng được nhắc nhở lần trước, cậu hoàn toàn rõ ràng nếu mình không chống cự chút nào thì đại tá sẽ tức giận, vì thế dứt khoát tiến về phía trước. Seryozha tiến về phía trước vài bước, dùng tốc độ nhanh nhất - nhanh đến mức người khác không thấy rõ được, trong thời gian ngắn đã đến trước mắt Cố Trường An. Nhưng mà, cậu cũng không định đánh chính diện, thay vào đó, cậu bất ngờ quay nhanh người, nhấc chân đá vào eo Cố Trường An. Đây thật ra là chiêu Cố Trường An lần trước dùng lúc đối chiến. Cố Trường An dự đoán được Seryozha tiến tới thế nào, để tránh bị thương, cánh tay trái đỡ đòn của anh thuận thế vung ra ngoài, muốn dùng lực nghiêng người đi sau đó quay lại tấn công. ...Nhưng Seryozha lại văng đi. "Liêu Sa!" Cố Trường An nhanh chóng kéo màn hình sáng của AI ra, tắt cài đặt chiến đấu, sau đó vội vàng chạy tới bên cạnh Seryozha. "Cậu sao rồi?" Anh hỏi. Seryozha sau khi văng ra thì đụng phải tường không khí bảo vệ rồi ngã xuống, mà trên mặt đất cũng có lớp khí đệm, theo lý mà nói thì cũng không làm sao lắm. Seryozha tối tăm mặt mũi, toàn thân đau nhức, nhất thời không thể bò dậy nổi. Nhưng cậu nghe thấy đại tá còn đuổi theo gọi cậu là Liêu Sa, còn quan tâm đến mình, lập tức chật vật chống đỡ chính mình, bình tĩnh đáp, "Em không sao, tiếp tục thôi." Cố Trường An nhìn cậu rõ ràng bị thương mà còn cố gắng nghiến răng muốn đứng lên, vừa đau lòng vừa buồn cười, lấy đế giày nhẹ nhàng đạp cậu ngã lại, "Không được nhúc nhích!" Seryozha lập tức nằm yên, tỏ vẻ tùy người đánh chửi. Cố Trường An quỳ một gối xuống, đè nhẹ vào bụng cậu, lo lắng hỏi, "Có nghiêm trọng không?" Seryozha lắc đầu. "Không nghiêm trọng. Là chấn thương phần cứng." Chấn thương phần cứng là những vết bầm tím, gãy xương thông thường... không phải tổn thương dây thần kinh, dây chằng, nội tạng và các bộ phận rắc rối khác. Cố Trường An nhẹ nhàng thở phào. Cơ bản lúc nãy anh không dùng nhiều sức lắm, nếu không phải chấn thương phần cứng, chắc anh sẽ phải nghi ngờ liệu bản thân có phải đã tiến hóa không nữa - mặc dù mình mạnh, nhưng cũng không mạnh đến mức ấy. Seryozha đoán đại tá nhất định không muốn mình đụng đến, vì thế duỗi tay chạm vào giày của anh, nhận sai, "Đại tá, xin anh hãy phạt em. Em biết mình đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ được... Em tình nguyện nhận bất kỳ sự trừng phạt nào của anh." Nói xong, Seryozha muốn ngay lập tức nhắm mắt lại, đợi phán quyết đại tá dành cho mình, nhưng mà cậu nghĩ mình không xứng đáng được trốn tránh cái này, nên cậu ép bản thân mình nhìn thẳng đại tá. Cậu thấy đại tá dịu dàng nở nụ cười. Cậu lập tức cảm thấy nghi ngờ - Bản thân mình đã hôn mê, sau đó tiến vào mộng đẹp rồi ư? Vì sao đại tá lại còn mỉm cười với loại người như cậu cơ chứ? Cố Trường An cảm thấy tư thế quỳ một gối này có vẻ khá mệt, nên anh bắt chéo đôi chân dài của mình, ngồi xuống bụng dưới của Seryozha. Seryozha muốn ngoắc ngoắc đùi, nhưng không dám nhúc nhích. Cố Trường An cúi xuống, ngón tay điểm nhẹ vào cái mũi cao của chàng trai trẻ, dịu dàng nói, "Cậu không đánh lại tôi." Tôn nghiêm Alpha của Seryozha bị khiêu khích đến uất ức, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn thừa nhận, "Em đánh không lại anh." "Thế thì, cậu không có khả năng cưỡng ép đánh dấu tôi, chắc chắn chúng ta đã quên đi một ký ức quan trọng nào đó," Cố Trường An nói, rồi nở nụ cười, "Nhỡ là tôi cưỡng ép đánh dấu cậu thì sao?" Seryozha lớn tiếng phản đối, "Anh sẽ không cưỡng ép đánh dấu em! Em muốn đánh dấu anh đến như vậy, đâu cần anh phải cưỡng ép đánh dấu em." Cố Trường An nhìn chàng trai trẻ tóc trắng mắt xanh nằm trên mặt đất, lại điểm nhẹ vào mũi cậu, dịu dàng nói, "Thế thì đừng tự trách bản thân mình nữa." Những lời sau đó của Cố Trường An dường như đã tồn tại trong lòng của anh rất lâu rồi, rất tự nhiên bật ra từ miệng anh, "Tôi thích em. Chúng ta không có gì sai cả." Seryozha ngơ ngác nhìn đại tá của cậu. Đây là đại tá của cậu. Là đại tá Omega mà cậu đã đánh dấu! Seryozha bỗng ngồi bật dậy, ôm lấy eo Cố Trường An, úp mặt vào trước ngực Cố Trường An. Vòng tay cậu ôm chặt Cố Trường An như thể cả đời cũng không muốn buông vậy. Tác giả có lời muốn nói: Có phải rất ngọt không? (vương bà tươi cười)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]