Thật ra Chamberlain cũng chẳng rõ vì sao Don tự dưng lại nổi giận.
Sáng hôm đó lúc tỉnh lại, bầu không khí giữa hai người vẫn còn rất lãng mạn. Bọn họ cứ giống như mấy đứa hâm dở mới yêu, cứ nói toàn những câu tán tỉnh vớ vẩn với nhau.
Chẳng biết ai tự dưng lại nhắc đến "thiên thần".
Chamberlain thậm chí còn chẳng thể nhớ nổi làm thế nào bọn họ lại nhắc đến cái sự sáng tạo thần thoại được văn học ngụy tạo quá mức này; rốt cuộc thì, hắn đã bị đôi mắt tím tuyệt đẹp của bạn trai làm say lòng ngay từ giây đầu tiên tỉnh dậy.
Chamberlain, dưới tiếng quát ghét bỏ của Don, vừa nghiêm túc cắt hành, vừa cố gắng nghĩ lại.
Hắn chỉ có thể nhớ rằng, dường như hắn đã khách quan nói rằng thực tế các thiên sứ vốn phải vô hình trong Kinh thánh lại ngày càng trở nên đẹp hơn trong các bức tranh và tác phẩm điêu khắc nghệ thuật, mà cái này thể hiện sự tôn sùng quá mức đối với vẻ bề ngoài, cơ bản là chống lại ý muốn của Chúa.
Bọn họ cần phải hiểu rằng, con người là tạo vật được Chúa ưu ái nhất, và Chúa đã tạo ra bọn họ theo hình ảnh của Người. Các thiên thần có vẻ vượt trội hơn con người về mọi mặt, nhưng mà, Chúa đã nói rõ rằng, sau Ngày phán xét, chỉ có con người mới có thể chia sẻ vinh quang với Chúa, đến lúc đó, thiên thần sẽ không tồn tại nữa.
Nên là, nhân loại lẽ ra không nên quá mức tôn sùng thiên thần, càng không nên thể hiện lòng tham sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/71-nam-sau-khi-nhan-loai-bien-tinh/1022968/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.