Không biết đã qua bao lâu, phòng ngủ mới yên lặng trở lại. Dù sao bọn họ cũng vừa hoạt động rất mất sức. Don tìm lại nhịp thở của mình, giương mắt nhìn khuôn mặt bình yên của Chamberlain. Cái vẻ mặt bình yên này đúng là thiếu đánh thật. Don không nghĩ đến việc thiếu niên trông giống hoàng tử nhiệt tình vì lợi ích chung hồi nhỏ của anh lúc lớn lên lại là cái dạng này. Lúc ở tầng khởi hành dưới mặt đất, khi thấy Chamberlain ở cửa phòng chuẩn bị, anh đã nhất thời hoảng loạn, cũng không nhìn kỹ Chamberlain. Mà đến lúc đã lên tinh hạm rồi, anh mới thấy rõ người kia xa cách, lạnh nhạt, bài xích người khác như thế nào. Nghĩ đến đây, Don lập tức lại càng thấy người đang nằm cạnh rất thiếu đánh. Vì những tưởng tượng của mình, Don ban đầu cứ nghĩ rằng Chamberlain lớn lên như vậy là do tín ngưỡng của hắn, nhưng mặc dù Chamberlain đúng là ngoan đạo đến mức khiến anh cảm thấy có hơi không ổn, những nguyên tắc của hắn cũng không cực đoan hay kỳ thị gì cả. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra mới có thể khiến Chamberlain trở thành một người như vậy? Hay là, tính cách của hắn từ đầu đã thế? Anh muốn hiểu thêm về Chamberlain, muốn cướp Chamberlain về từ tay Chúa của hắn, hoặc ít nhất, cướp đi một nửa. Don không kìm chế được, mở miệng hỏi, "Lúc nãy anh nói cha mẹ anh đều cảm thấy anh cố chấp, tại sao vậy?" Chamberlain sửng sốt. Hắn dường như thấy được bản thân mình lúc còn là một thiếu niên tràn ngập phẫn nộ, đang không phục đứng trong thư phòng, cha hắn mắng hắn vì sao hắn lại xốc nổi như vậy, mẹ hắn trầm mặc, không cách nào che giấu lo lắng trong mắt. Kiên trì bất chấp là đặc quyền của một thiếu niên. Lúc đó, hắn kiên trì thực hiện những thứ hắn tự cho là chính nghĩa. Mặc dù hắn biết rằng muốn vạch trần và buộc tội Cha O'Neal sẽ phải trả một cái giá lớn, hắn vẫn nghĩ mình đủ dũng cảm để gánh vác trên vai trách nhiệm đó. Hắn thậm chí còn cảm thấy đau khổ và bực bội vì cha mẹ mình không hiểu. Hắn vẫn chưa biết rõ quy tắc vận hành của xã hội, không biết khi những kẻ đó bị chọc giận, bọn chúng không chỉ muốn hủy diệt một người - bọn chúng muốn hủy diệt cả một gia đình. "Tôi rất tiếc, anh Chamberlain, cha mẹ anh lúc chấp hành nhiệm vụ đã bất hạnh hy sinh. Tôi đại diện cho Liên minh Loài người và Đảng Đại biểu Văn hóa Anh-Mỹ gửi cho anh và gia đình anh lời an ủi chân thành nhất." Tên quan chức của Liên minh Loài người đến để thông báo cho hắn, ngạo mạn tuyên bố cái chết của cha mẹ hắn. Làm nhiệm vụ gì? Miễn bình luận. Họ đang ở đâu? Miễn bình luận. Tôi muốn nhìn thấy họ! Miễn bình luận. "Nhân tiện," tên quan chức kia lấy ra một phong bì, "Đây là di vật của cha mẹ anh và lời chia buồn từ ủy viên nghị viện trực thuộc khu vực." Hắn mở phong bì ra. Bên trong là cây thập tự bạc của cha hắn dính đầy máu bẩn, vết máu kinh khủng đến mức khiến hắn tự hỏi không biết rốt cục trước khi chết cha hắn đã gặp phải cái gì. Trừ cái này ra còn có hai vỏ đạn dính máu. Hắn nghiêm mặt lại, vội vàng nhìn vào lá thư mỏng manh. [Kính chào Chamberlain tiên sinh, Nỗi đau mất đi cha mẹ là nỗi đau không gì sánh được, tôi thật lòng thương tiếc. O'Neal, Đại diện Đảng Đại biểu Văn hóa Anh-Mỹ.] Sau đó, mỗi ngày mỗi đêm hắn đều như đang sống trong địa ngục. Mặc cho hắn thành kính đến thế nào, hắn cũng không thể rửa sạch được tội lỗi của mình. Hắn là một kẻ tội đồ không thể tha thứ. Chamberlain duỗi tay, xoa mặt Don. Trong lòng hắn có một ác quỷ mê hoặc hắn: Nói hết cho cậu ta đi, ngươi sẽ không bao giờ mất đi cậu ta, mà ngươi cũng chỉ đang nói sự thật thôi, không có gì sai cả. Chamberlain cười nhẹ, "Bởi vì tôi thà đến nhà thờ còn hơn ngồi uống trà chiều với Omega đó." Don tặc lưỡi, tỏ vẻ rất không thèm nói chuyện với hắn. Chamberlain ôm anh trong lòng, động tác cực kỳ cẩn thận, như đang ôm một đóa hoa. Hoa hồng của hắn. Chamberlain bỗng nhớ đến những câu thơ của Rimbaud Don đã đọc lúc rời khỏi hành tinh số 1. Hắn cúi đầu, nhìn vào đôi mắt sáng ngời của anh, dùng tiếng Pháp đọc lên đoạn tiếp theo của những câu thơ ấy. "Ame sentinelle, Murmurons l'aveu De la nuit si nulle Et du jour en feu." Linh hồn canh giữ, Thủ thỉ bí mật Của đêm tối cô tịch Của ngày nắng thiêu đốt. Đêm tối cô tịch, ngày nắng thiêu đốt. Don chôn mặt trong khuỷu tay, theo thói quen xấu tính khẩu thị tâm phi, "Anh phát âm kỳ cục quá đấy." "Thế thì đành phiền em kiên nhẫn sửa lại giúp tôi vậy." "...Anh!" ["Hồi ký của đại tá Don", trích đoạn một.] [Người yêu của tôi là một người chim. Tên hắn là David Chamberlain.] — Cố Trường An cố gắng tỉnh lại một cách tuyệt vọng. Seryozha chẳng phát hiện cái gì bất thường. Trong mắt cậu, đại ta vẫn đang ngủ say như cũ, lại còn ngủ rất yên. Cố Trường An mơ hồ biết cơ thể mình vẫn đang ngủ say, nhưng làm sao biết được, Cố Trường An lại không biết rõ lắm. Thứ khiến ý thức của anh bỗng giật mình tỉnh dậy chính là việc anh đột ngột cảm thấy cơ thể mình đang mất dần cảm giác với thế giới bên ngoài. Thứ đầu tiên biến mất là xúc giác - giường, chăn bông, gối, không khí - tất cả đều đột nhiên biến mất. Sau đó là khứu giác và thính giác, cái gì cũng không cảm thấy được. Không có thứ gì, không có âm thanh, không có độ ấm, anh như đang trôi dạt trong một khoảng hư vô nào đó, cái gì cũng không cảm thấy. Lúc ý thức anh bừng tỉnh, những cảm giác đó mới dần dần quay trở lại. Cố Trường An mở mắt ra, chỉ cảm thấy tất cả cảm giác đều trở lại bình thường, nhưng trong lòng lập tức ớn lạnh. Không phải nhiệt độ của cái lạnh, mà nó giống như cái loại lạnh lẽo của một con rắn độc. Cố Trường An theo bản năng nhìn lên, xuyên qua lớp vỏ của tàu Conquest, xuyên qua chân không vũ trụ vô tận, dường như anh nhìn thấy một đôi mắt to lớn, nhưng khi anh chớp mắt, đôi mắt to lớn đó lại biến mất. Cố Trường An khẽ cau mày, chìm vào trầm tư. Đại tá của cậu tỉnh lại, thế mà lại nhìn lên trần nhà chứ chẳng nhìn mình, Seryozha cảm thấy tổn thương bèn kêu lên một tiếng. Cố Trường An lúc này mới để ý đến sói trắng mà anh lẽ ra nên nhận ra từ trước. Dáng vẻ như bị bắt nạt của nó làm Cố Trường An cười rộ lên. Anh duỗi tay, xoa xoa tai con sói đang ngoan ngoãn nằm bò bên cạnh. Cố Trường An không thể không nghĩ - chưa nói đến chuyện bản thân anh quá thiếu ý thức về việc mình là Omega, anh chẳng hề đề phòng Seryozha chút nào. Nếu hôm nay là kỳ phát tình của mình, chỉ sợ anh đã sớm bại lộ giới tính của mình trước mặt sói con này. Anh lại nghĩ đến bộ dạng dặn đi dặn lại của Địch thượng tướng lúc mới lên tinh hạm. Ai ngờ vấn đề khiến anh và Địch thượng tướng phiền não lúc ấy, chỉ hai tháng sau đã không còn là vấn đề to nhất về cơ thể anh nữa rồi. Bây giờ, anh là cái loại sinh vật gì mới là vấn đề lớn nhất. Cố Trường An vuốt ve tai sói, suy nghĩ lại bay lung tung. Lúc tầm mắt anh chạm vào quả cầu thủy tinh ở đầu giường, anh bỗng ngẩn ra. Thực ra cái kiểu xoa xoa tai này, đối với Alpha ở hình thái sói mà nói, cơ bản giống y hệt như làm trò lưu manh. Thực ra, Seryozha không có ý kiến với việc đại tá của cậu thích chơi lưu manh với cậu, nhưng cậu rất có ý kiến với việc đại tá cứ chẳng hề để ý mà chơi lưu manh như thế. Seryozha ngao lên một tiếng. Cố Trường An vỗ vỗ đầu cậu, "Biến lại đi." Giây tiếp theo, một chàng trai trẻ tuổi cao lớn anh tuấn nghiêm chỉnh đứng ở cuối giường anh, cúi chào, "Đại tá." Cố Trường An ừ một tiếng, duỗi tay ra cầm lấy quả cầu pha lê chứa một nửa trái đất. Anh lắc những bông tuyết, làm chúng bay lên để có thể quan sát nửa mô hình trái đất dưới đám tuyết đó. Đôi mắt đen của Cố Trường An khẽ nhếch lên, Seryozha lập tức hỏi, "Làm sao vậy?" "Cậu đến đây xem đi." Ý của Cố Trường An là bảo Seryozha tự cầm lên xem, nhưng Seryozha lại tự giác ngồi xuống đất, ngẩng đầu nhìn quả cầu trong tay anh. Đúng là giống y hệt một chú chó săn lớn. Khóe miệng Cố Trường An cong lên vui vẻ. Anh lắc quả cầu thủy tinh, sau đó đưa đến trước mặt Seryozha, hỏi, "Cậu thấy gì?" Seryozha cẩn thận nhìn những bông tuyết rơi xuống, nghiêm túc trả lời, "Là bán cầu tây của Trái đất, bao gồm chủ yếu là Nam Mỹ, Bắc Mỹ, đông Thái Bình Dương, một phần Đại Tây Dương, một phần Bắc Cực Dương và một phần của Nam Cực." "Còn gì nữa không?" Cố Trường An vừa mới nói xong, trong lòng bỗng nhận ra thực ra mình cũng chẳng cần hỏi làm gì. Seryozha hơi nghiêng đầu, chần chừ đáp, "Còn có... tuyết?" Cố Trường An cười cười, không hỏi lại nữa. Seryozha bỗng nắm lấy tay anh. Cố Trường An cúi đầu, nhìn vào đôi mắt xanh xám quan tâm của chàng trai trẻ, nghe Seryozha bình tĩnh hỏi, "Đại tá, anh nhìn thấy cái gì?" "Đại tá?" Cậu chưa đợi được câu trả lời của Cố Trường An đã hỏi lại. Cố Trường An rũ mắt xuống, tay vẫn đang nắm quả cầu thủy tinh kia, bình tĩnh đáp lại. "Xác chết. Rất nhiều xác chết nửa người nửa thú." Seryozha nhíu mày. Sao trong một quả cầu thủy tinh lại xuất hiện xác chết? Cậu bỗng nhiên nghĩ ra cái gì đó. "Đây là thứ Eve đã tặng anh?" Giọng cậu ngập tràn vẻ ghét bỏ. Cố Trường An biết cậu lo cho anh, nhưng vẫn khách quan nói, "Bà không có ác ý đối với nhân loại. Tôi nghĩ cái này có lẽ là manh mối gì đó." Seryozha không cho ý kiến, nhưng cũng để ý đến tâm trạng của Cố Trường An nên không phản bác lại. Cậu bảo, "Anh đừng nhìn nữa. Anh cần phải nghỉ ngơi đó." Cố Trường An nhớ lại việc lúc nãy bị mất đi cảm giác, không thật sự muốn ngủ lắm. Nhưng dù sao cậu cũng có lòng lo lắng cho anh. Lúc này, Cố Trường An lại nghĩ đến, đây có lẽ là một lúc rất thích hợp để từ chối Seryozha. Theo như lời của Eve, anh sẽ càng ngày càng không giống con người... Nhưng chẳng lẽ anh lại không thích Seryozha ư? Nếu bây giờ mà anh còn phủ nhận thì đúng là lừa mình dối người. "Liêu Sa." Trong lòng Cố Trường An ngập tràn áy náy, nhưng anh vẫn tỏ vẻ dịu dàng như cũ. Thế nhưng, ngón tay anh cử động không tự nhiên dưới đế quả cầu thủy tinh đã bại lộ tâm tình của anh. Seryozha nhận thấy ngôn ngữ cơ thể của anh có chút khác thường, hơi nheo mắt lại. Cố Trường An nhìn quả cầu thủy tinh, không trực tiếp nói thẳng vào vấn đề, vẫn nói chính sự trước. Anh gian nan mở miệng, "Những thứ tôi và cậu thấy không còn giống nhau nữa. Nếu một ngày nào đó, tôi biến thành thứ gì đó giống Eve, thậm chí, một ngày nào đó tôi uy hiếp đến sự an toàn của nhân loại, lúc đó, tôi hy vọng..." Seryozha dùng một câu chắc nịch ngắt lời anh. "Đại tá, thân là quân nhân Tiên phong doanh, em sẽ không phản bội lại nhân loại, cũng không đi ngược lại mong muốn của anh. Nếu khoảnh khắc đó thật sự đến, em sẽ không do dự chiến đấu để ngăn cản anh." Cố Trường An nhìn vào mắt Seryozha. Đôi mắt xanh xám ấy cũng không bình tĩnh như Cố Trường An tưởng, chúng dường như còn bộc lộ cảm xúc như thiêu như đốt bên trong. Seryozha nói tiếp, "Bởi vì, em biết, anh sẽ không muốn gây ra nguy hiểm cho nhân loại. Nhưng mà, em cũng không thể phản bội lại người thương của mình được. Khi cái chết của anh được tuyên bố, em cũng sẽ không do dự chết theo." "Không," Cố Trường An buột miệng, "Cậu còn trẻ như thế, còn có cả đời rất dài..." Đại tá của cậu quả nhiên nghĩ vậy. Seryozha lại lần thứ hai ngắt lời anh, chém đinh chặt sắt nói, "Không, em sẽ không sống tiếp với bàn tay dính máu người thương." Nhìn vẻ mặt áy náy của Cố Trường An, Seryozha bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, "Đại tá, anh luôn hỏi em những câu hỏi mà anh đã biết rõ đáp án, sau đó lại chẳng chịu chấp nhận câu trả lời." Seryozha kết luận, "Anh cứ như đang làm nũng vậy. Đáng yêu lắm." Cái này không thể nghi ngờ là cậu đang trêu anh rồi. Cố Trường An không biết nên phản ứng thế nào. Anh thà mất đi khả năng cảm nhận độ ấm như lúc nãy còn hơn, bởi vì như vậy anh sẽ không nhậnra mình vừa đỏ mặt. Seryozha dùng ánh mắt như sói nhìn chằm chằm vào vành tai đỏ ửng của Cố Trường An, rất rộng lượng an ủi, "Anh lo cho em, em cũng lo cho anh, chúng ta đều có trái tim của nhân loại. Anh không cần lo lắng quá, cứ nghỉ ngơi đi." Một khi đã thoát khỏi tình cảnh "khó khăn từ chối người theo đuổi", Cố Trường An liền bình tĩnh lại. Anh hoàn toàn chẳng biết nên làm gì với Seryozha nữa. Mặc dù cậu nhỏ hơn anh hai tuổi, nhưng về phương diện tình cảm, anh đã nhận ra cậu tuyệt đối có thiên phú hơn hẳn anh. Cố Trường An liếc Seryozha, ánh mắt có vẻ còn không phục. Đại tá đáng yêu đến mức Seryozha nhịn không được, liếm liếm răng. "Cậu nói cậu sẽ không làm trái mong muốn của tôi?" Cố Trường An nhẹ nhàng nhắc lại. Seryozha bỗng nhiên ngửi thấy mùi nguy hiểm, vô cùng ngoan ngoãn gật đầu. Ngoan ngoãn bây giờ cũng quá muộn rồi. Đại tá của cậu ra lệnh, "Biến về hình thái sói." Sói trắng ghé vào bên mép giường. "Không được nhúc nhích." Sói trắng vẫn không nhúc nhích. Trên lưng sói trắng bỗng nặng trĩu, cảm giác như là có ai đó... Có ai đó! Seryozha hưng phấn đến mức muốn nhảy lên. Một giọng nói lại dịu dàng nhắc nhở cậu, "Không được nhúc nhích." Sói trắng lập tức nằm xuống, kêu lên một tiếng. Cố Trường An nằm trong đám lông sói, cảm nhận nhịp thở đều đều của sói trắng, tai nghe thấy trái tim mạnh mẽ đập theo nhịp của sói trắng, dần dần cảm thấy yên tâm. Anh ngủ thiếp đi mất trên tấm lưng ấm áp của sói trắng. Sau khi mừng như điên, sói trắng bỗng nhận ra mình không thể nhìn thấy gì trong tình huống này cả. Woo~ Đại tá bắt nạt cậu. — Trên đài chỉ huy chiến trường tạm thời. Đại tá Lilith lại phải chuyển liên lạc. "Thượng tướng! Đại diện Đảng Đại biểu Văn hóa Anh-Mỹ O'Neal lại phản đối, yêu cầu ngài rút quân ngay lập tức và đến Nghị viện Liên minh Loài người nhận thẩm vấn." Địch Kỳ Dã chẳng cần nghĩ, cắt liên lạc. Hắn đi ra ngoài đài chỉ huy. Đại tá Lilith cười lớn một cái, cũng đi theo. Địch Kỳ Dã bước lên đài cao. Quân nhân Tiên phong doanh đang tập kết bên dưới quỳ một gối xuống đất, "Thượng tướng!" Một màn hình khổng lồ hiện lên phía trên bọn họ, chiếu lên cảnh tượng không xa trên Loại Địa Cầu - quân đội Trùng tộc lại xuất hiện, tùy ý cướp bóc ở đó. "Các chiến sĩ của tôi." Địch Kỳ Dã quét mắt nhìn những người lính anh dũng, "Trùng tộc lại một lần nữa xuất hiện ở lãnh thổ của nhân loại, lại lần nữa dẫm đạp lên tôn nghiêm của chúng ta. Chúng ta hết lần này đến lần khác đánh thắng bọn chúng, hết lần này đến lần khác ký tên lên hiệp nghị hòa bình, cũng hết lần này đến lần khác bị bỏ qua như chẳng có gì quan trọng." Đám đông vô cùng tức giận. Đại tá Lilith đang hỏi nhỏ đồng nghiệp bên cạnh, "Bị bỏ qua thế nào ấy nhỉ?" "Đại tá Lilith, đại tá Đỗ Đằng." Người bị xui xẻo gọi tên cùng Lilith trừng mắt nhìn cô, nhưng miệng vẫn đồng thanh đáp, "Có tôi!" Địch Kỳ Dã tàn nhẫn nói, "Sao chép tất cả các thành ngữ bắt đầu bằng q trong từ điển thành ngữ tiếng Trung ba lần." "...Rõ!" Thảm thiết là, đại tá nào ở đây cũng đã từng trải qua đau khổ tương tự, chỉ có thể cảm thông nhìn hai đồng nghiệp. Địch Kỳ Dã tiếp tục nhìn những binh lính bên dưới, nói, "Những tên cầm đầu các đảng đó hết lần này đến lần khác lại chất vấn tôi, muốn tôi quay lại, không nên tuyên chiến với kẻ xâm lược. Các cậu hãy nói tôi nghe, chúng ta có nên nghe theo họ không?" "Tuyệt đối không!" "Các cậu phải giống bọn họ, ngồi xem Trùng tộc hãm hiếp nhân dân chúng ta, đoạt lấy tài nguyên ít ỏi của chúng ta sao?" "Tuyệt đối không!" Địch Kỳ Dã hạ thấp giọng, nói, "Các chiến sĩ dũng cảm của tôi, các cậu là niềm tự hào của Tiên phong doanh." Tất cả mọi người đều hô vang. Một tiếng chuông đinh tai nhức óc vang lên ngắt lời bọn họ. Trên màn hình hiện ra thông báo cuộc gọi của Đại diện Đảng Đại biểu Văn hóa Anh-Mỹ, Ngài O'Neal. Địch Kỳ Dã nhướng mày "Lại một vị 'Đại diện Đảng Đại biểu' tai to mặt lớn đây, chúng ta nghe thử xem ông ta muốn nói gì nào." Hắn nâng tay phải, định dùng AI để kết nối, nhưng đột nhiên lại dừng lại, nhìn về phía những đại tá đang đứng ở hàng đầu tiên, hỏi, "Trong các cậu ai đã đăng nhập Starnet? Đưa Đại diện Đảng của chúng ta lên phát sóng trực tiếp nào!" Đám đại tá cười vui vẻ, đều lấy AI của mình ra. Địch Kỳ Dã gật đầu một cái, "Đăng bài phát biểu trước khi chiến tranh của Thượng tướng lên Starnet, vi phạm bị trừ ba điểm, quý này để lại hạn ngạch bằng không. AI, viết tên của họ xuống, khi trở lại những người này đều đấu mô phỏng với tôi." Đám đại tá nháy mắt héo đi. "Nhớ rõ, nhắm chuẩn vào cái mặt béo phì của vị Đại diện Đảng này, đừng khiến ông ta bị tràn ra khỏi màn hình." Đám đại tá lại hớn hở trở lại. Địch Kỳ Dã đã kết nối, tiếp nhận cuộc gọi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]