Sườn núi cực kỳ dốc, dưới chân còn có rất nhiều chướng ngại vật, một mình An Khê không thể nào đi tiếp được nữa. Giang Triều tay chân nhanh nhẹn nhảy lên nửa sườn núi, vươn tay phải về phía cô. An Khê cắn môi, dằn xuống cảm giác không được tự nhiên trong lòng, biết bây giờ không phải lúc cô nên giả bộ, vì thế đưa tay cho hắn.
Tay Giang Triều rất thô ráp, trên tay phủ một tầng nốt chai thật dày, lúc tay cô bị hắn nắm lấy giống như bị giấy nhám mài giũa. Bàn tay to hoàn toàn bao bọc bàn tay nhỏ bé mềm mại. Giang Triều dùng sức một chút, cả người An Khê nhẹ nhàng được hắn kéo lên.
Hai chân gần như nhẹ nhàng bước đi trên bùn đất xốp, trong lòng An Khê buông lỏng, vội vàng rút tay ra, khuôn mặt ửng hồng, chột dạ liếc nhìn chung quanh.
Nhiệt độ trên tay bỗng dưng mất đi, Giang Triều đưa tay ra sau lưng, năm ngón tay của hắn chà xát vào nhau. Hắn chưa từng nắm tay một người phụ nữ nào khác ngoại trừ thành viên trong gia đình. Không giống như những người khác, bàn tay của An Khê mềm mại giống sợi bông vậy.
Thừa dịp An Khê nghỉ ngơi trong chốc lát, Giang Triều đi xem động tĩnh bốn phía xung quanh. Phía trên sườn núi là một khu rừng thông rộng lớn, cây rừng rậm rạp, che khuất phần lớn ánh sáng, những tia sáng xuyên qua được lớp lá dày tạo thành một lưới đánh cá lớn trong khu rừng. Cho nên có thể nhìn thấy một chùm ánh sáng chiếu xuống mặt đất, tro bụi ở bên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/70-am-ap-sung-ai-tieu-tri-thuc/364049/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.