Chưa bàn tới vấn đề cơm tập thể ăn ngon hay không, ngay cả nước rau luộc uống cũng không nổi, cơm thì có màu vàng do lẫn chung với cám. An Khê thật sự nuốt không trôi vì mỗi lần ăn vào đều có gì đó gây khó chịu nơi cổ họng.
Những người khác trong căn tin đều ăn một cách thèm thuồng, cô cũng không dám kêu ca, chỉ biết nhai đi nhai lại từng miếng cơm mới dám nuốt xuống.
"Ủa chị An Khê, sao chị ăn ít vậy, chị thấy chỗ nào không khỏe hả?" Chén cơm trong tay Giang Tiểu Mai đã nhìn thấy đáy, trong khi An Khê ăn chưa được mấy miếng.
Giang Tiểu Mai chưa từng có ý nghĩ thức ăn hợp khẩu vị của cô ấy hay không. Ở nơi này, sự khác biệt duy nhất là có thức ăn hoặc không có thức ăn mà thôi, vì có cơm để ăn mới chính là hạnh phút lớn nhất.
An Khê lắc đầu, "Không có, vì hiện tại chị chưa đói lắm, hơn nữa bình thường chị ăn cơm cũng khá chậm." Kỳ thật làm gì có chuyện cô không đói bụng, từ ngày hôm qua đến bây giờ, An Khê chỉ uống mấy ngụm nước.
Thời điểm bước ra cửa vào buổi sáng, cô chỉ ngậm một viên kẹo đường, trước kia không thích ăn loại kẹo này, nhưng dù sao thì đường cũng có thể nếm ra mùi vị. Chưa kể lượng calo trong kẹo đã được sử dụng hết vào một ngày làm việc cường độ cao thế này, hiện tại An Khê đang đói và không thể cảm thấy đói hơn được nữa.
"Tiểu Mai à, người ta là khách quý từ thành phố tới đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/70-am-ap-sung-ai-tieu-tri-thuc/364045/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.