"Tự em đánh xe tới là được rồi." An Khê nói.
An khê vừa mới khom lưng nhấc giày lên, mí mắt hơi hơi co lại, có một loại cảm giác không để tâm. Thân hình được bao bọc dưới lớp đồng phục trường, nhìn không ra kích cỡ, lúc cô đứng dậy, Giang Triều ôm lấy cô từ phía sau.
"Trời quá muộn rồi, anh không yên tâm để em ra ngoài một mình."
"Được thôi! Chỉ cần anh không xuất hiện trước mặt bạn học của em là được." An Khê bĩu môi.
"Anh cứ như vậy sẽ không ra tay." Giang Triều thấp giọng nói, đặc biệt sau khi anh đến độ tuổi trung niên, càng giống tiếng trống trầm thấp.
An Khê chưa bao giờ có lực đỡ nổi anh, do người đàn ông này ngày càng biết nên trêu chọc thế nào cho cô vui vẻ. Bây giờ chân cô đã hơi nhũn: "Anh cũng biết mình sẽ không ra tay!"
"Da lại ngứa rồi đúng không!" Giang Triều cọ cọ bên tai cô, râu cọ có hơi châm chích.
An Khê cười đẩy anh: "Phải đi thôi mau đi thôi! Đến muộn không tốt đâu."
An Khê ngồi lên ghế lái phụ, Giang Triều nghiêng người cài dây an toàn cho cô. Đèn xe chỉ là màu vàng êm dịu, má lúm đồng tiền trên mặt cô sâu hơn chút, thời gian hai mươi năm đủ để thay đổi rất nhiều thứ, chỉ có cô vẫn dừng mãi ở tuổi hai mươi.
Bốn mắt hai người nhìn nhau, Giang Triều dùng ánh mắt sâu xa nhìn cô, trong con mắt đen của anh có một cơn lốc xoáy nhỏ.
"Làm sao vậy nào?" An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/70-am-ap-sung-ai-tieu-tri-thuc/1863634/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.