Đây là lần đầu tiên Dư Thường Thịnh ngủ ở một nơi xa nhà như thế,ông ấy nằm trên giường nhìn trần nhà hết nửa ngày cũng không ngủ được.
Trong thành phố và ở nhà có quá nhiều thứ khác nhau, khiến ông ấy rất không quen, nhưng thái độ tiếp đãi của cả nhà Giang Triều làm ông ấy cảm thấy rất ấm áp.
Thằng nhóc Giang Triều kia vẫn không quên nguồn gốc của mình, vẫn tôn kính mấy lão già là ông ấy như trước đây. Thằng nhóc này trên đường, nhớ ông ấy thích uống rượu nên còn mua hai chai về để uống với ông.
Rượu vẫn mạnh như ở quê, bởi vì lúc nãy uống quá nhiều nên bây giờ miệng ông ấyvẫn còn hơi khô khốc. Nhưng dù sao cũng không phải trong nhà mình, ông ấy cũng không tiện đi lại, nên cứ nằm đó chịu đựng.
Hôm sau, lúc An Khê thức thì Dư Thường Thịnh đã dậy từ lâu đang quét nhà. Cô vội tiến lên muốn cướp lấy cái chổi, nói: "Cậu ba cứ để cháu, cậu cứ nghỉ ngơi đi ạ."
Dư Thường Thịnh vội đẩy cô ra: "Buổi sáng cậu có thói quen quét rác rồi, nếu mấy đứa không cho cậu quét thì cả người cậu sẽ khó chịu lắm, cháu nhường đường một chút đi, cậu quét sắp xong rồi, cháu đừng có nhúng tay vào. Giang Triều đâu? Vẫn chưa dậy à?"
"Dậy từ sớm rồi, mới hơn 5 giờ là đã đến công ty", An Khê nói.
"Sớm vậy sao, chắc là cũng chưa kịp ăn sáng đúng không, như vậy đâu có được. Không ăn sáng thì không tốt cho dạ dày đâu, chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/70-am-ap-sung-ai-tieu-tri-thuc/1863632/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.