"Chị dâu, Chấn Nghiệp là con trai của anh cả, nó không học điều tốt, tôi đương nhiên phải dạy đạo lý cho nó, dạy dỗ trong nhà, còn tốt hơn bị người ngoài chê cười, nói nhà chúng ta không biết dạy dỗ, dù sao đến lúc đó người mất mặt là nhà họ Giang, chị tất nhiên không lo lắng rồi." Lúc Giang Triều nói chuyện ngữ khí bình tĩnh đến lạ, không giống như đang tức giận.
Nhưng trong mỗi câu đều gai góc, đâm đến nỗi ruột gan Dương Ngọc Liên đau đớn. Nhưng Giang Triều càng nói chuyện nhẹ nhàng với bạn, tức là anh càng tức giận. Giang Ngọc Liên là người thức thời, biết lúc nào không nên động vào ai.
Giang Triều là người cô ta không động vào được, nhưng người cô ta có thể động vào còn nhiều hơn. Dương Ngọc Liên trực tiếp ngồi xuống đất, khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại mag gào thét: "Giang Ba chết tiệt, anh chỉ biết nhìn vợ mình bị bắt nạt, không dám nói câu nào, tôi đã gây nên nghiệp gì, mà phải cho người đàn ông không ra gì như anh."
Giang Ba ngồi trong sân, tay ôm lấy đầu, đầy bất lực. Lời Dương Ngọc Liên như kim đâm vào tim anh, không phải không tức giận, nhưng vì bản tính tốt nên nhịn xuống không đứng dậy.
Dương Ngọc Liên làm ầm ĩ cũng không phải lần một lần hai, hàng xóm xung quanh cũng quen rồi, trẻ con nhà bên cạnh chớp mắt xem Dương Ngọc Liên đủ trò, thật thú vị. Xem đến nỗi cũng vỗ tay khen hay.
Giang Đại Hữu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/70-am-ap-sung-ai-tieu-tri-thuc/1863590/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.