Chương trước
Chương sau
"Chị dâu, Chấn Nghiệp là con trai của anh cả, nó không học điều tốt, tôi đương nhiên phải dạy đạo lý cho nó, dạy dỗ trong nhà, còn tốt hơn bị người ngoài chê cười, nói nhà chúng ta không biết dạy dỗ, dù sao đến lúc đó người mất mặt là nhà họ Giang, chị tất nhiên không lo lắng rồi." Lúc Giang Triều nói chuyện ngữ khí bình tĩnh đến lạ, không giống như đang tức giận.

Nhưng trong mỗi câu đều gai góc, đâm đến nỗi ruột gan Dương Ngọc Liên đau đớn. Nhưng Giang Triều càng nói chuyện nhẹ nhàng với bạn, tức là anh càng tức giận. Giang Ngọc Liên là người thức thời, biết lúc nào không nên động vào ai.

Giang Triều là người cô ta không động vào được, nhưng người cô ta có thể động vào còn nhiều hơn. Dương Ngọc Liên trực tiếp ngồi xuống đất, khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại mag gào thét: "Giang Ba chết tiệt, anh chỉ biết nhìn vợ mình bị bắt nạt, không dám nói câu nào, tôi đã gây nên nghiệp gì, mà phải cho người đàn ông không ra gì như anh."

Giang Ba ngồi trong sân, tay ôm lấy đầu, đầy bất lực. Lời Dương Ngọc Liên như kim đâm vào tim anh, không phải không tức giận, nhưng vì bản tính tốt nên nhịn xuống không đứng dậy.

Dương Ngọc Liên làm ầm ĩ cũng không phải lần một lần hai, hàng xóm xung quanh cũng quen rồi, trẻ con nhà bên cạnh chớp mắt xem Dương Ngọc Liên đủ trò, thật thú vị. Xem đến nỗi cũng vỗ tay khen hay.

Giang Đại Hữu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, liếc nhìn Giang Ba co lại một chỗ, giận đùng đùng đi ra ngoài: "Cũng không nhìn xem bây giờ là lúc nào, năm mới còn muốn khóc tang à! Không đâu đã thấy xui xẻo, còn muốn năm sau tốt ra làm sao. Muốn khóc thì giữ nước mắt đấy, mùng một lên viếng mộ mà khóc cho đủ."

Giang Đại Hữu mắng đến nỗi Dương Ngọc Liên thôi khóc, mới liếc mắt nhìn Giang Triều, tức giận nhìn anh vài cái: "Con cũng thế Giang Triều, không đâu đi cãi nhau với chị dâu làm gì? Cũng không phải con không biết tính chị dâu con, có còn muốn lấy ngói trong nhà không."

"Cha!" An Khê vừa muốn nói đã bị Giang Triều ngăn lại, để kệ cho Giang Đại Hữu mắng một trận, mới gọi cô vào, đóng mạnh cửa lại, để lại những ánh mắt dò xét ngoài cửa.

"Cha mà không mắng anh, thì chị dâu không dễ dàng bỏ qua chuyện này đâu. Tết rồi không tiện làm lớn. An An sau này cố gắng tránh xa chị ta ra, đỡ phải chịu thiệt. Nhưng cô ta mà thật sự bắt nạt em, cũng đừng sợ, anh bảo vệ em." Sau khi hai người về phòng, Giang Triều nói.

"Có đau không?" Giang Triều bắt lấy tay An Khê, đôi tay trắng ngần lại có thêm hai vết xước, hơi sưng lên."

"Không đau." An Khê chớp chớp mắt.

"Sắp chảy máu rồi, sao lại không đau được." Giang Triều có hơi đau lòng mà thổi thổi vết thương. Vừa nãy đánh thằng nhóc kia quá nhẹ rồi, đáng nhẽ phải đánh vào mông nó mấy cái mạnh hơn, không đánh đau nó không biết thế nào là dạy dỗ.

"Vậy lần trước anh bị cha đánh đau thế cũng đâu kêu lấy một câu, người đàn ông của em có khí phách như thế. Em tất nhiên không thể làm anh mất mặt rồi!" An Khê cười to.

"Ai là người đàn ông của em." Giang Triều véo mấy cái vào tay An khê, mềm mềm không có thịt mấy.

"Anh không biết ai là người đàn ông của em sao? Anh Triều." An Khê nháy mắt, có chút mị hoặc.

Câu anh Triều biến đổi bất ngờ, làm Giang Triều không nhịn được siết chặt bụng dưới. Cô gái nhỏ thỉnh thoảng lớn mật, Giang Triều hưởng thụ không thôi, nhịn xuống sự phấn khích, nói nhỏ bên tai cô: "Em vừa gọi anh là gì?"

"Giang Triều!" An Khê nghiêm túc lại, nhịn cười.

Giang Triều híp mắt, đáng mạng lên mông cô một cái, cách một lớp quần bông ấm kêu lên một tiếng trầm thấp: "Này thì đùa, tối cho em khóc."

Mặt An Khê lập tức đỏ bừng, con mắt to tròn, thoáng ẩm ướt, ôm lấy mặt lườm Giang Triều một cái, lần nào cũng lấy lời nói dọa cô: "Có giỏi anh đừng đợi đến tối!"



An Khê lời vừa nói ra đã lập tức hối hận, hình như có chỗ nào đó không đúng.

Ý cô là có chuyện gì anh có giỏi thì đừng suy nghĩ linh tinh, có chuyện gì thì giải quyết luôn vào ban ngày.

"An An, thì ra em còn gấp hơn anh, nhưng bây giờ không được, tí nữa còn rất nhiều chuyện phải làm, đợi tối anh thương em sau."

An Khê mắt trợn trắng, xuýt chút nữa thì tức chết, cô biết người đàn ông không suy nghĩ được bằng nửa thân trên sẽ nghĩ linh tinh mà. Hiện tại giống như nàng dục cầu bất mãn vậy.

"Ai nóng lòng, muốn thương đi mà thương bản thân anh, em mới không muốn." Chân giẫm lên đất một cái, đi ra khỏi phòng, ra đến bên ngoài cô lại đi vào, ngồi bên cạnh bàn chia đồ trong giỏ ra làm hai phần, là đồ hôm nay cô viết câu đối nhận được, sau khi suy nghĩ một lúc, cô lại lấy hai quả trứng gà trong giỏ ra, sau đó chuẩn bị xách giỏ đi ra ngoài.

Không nhìn anh lấy một cái, hình dáng nhỏ bé cũng hung hăng lắm, Giang Triều sờ sờ mũi, trong lòng buồn cười không thôi.

An Khê xách giỏ đi vào nhà chính có chút tối tăm, nhà chính đốt lửa nên khói quẩn quan, bình thường nếu không có chuyện gì quan trọng cô cũng không đến nhà chính, trừ lúc cả nhà tụ tập quây quần bên nhau.

Đến gần chậu than, An Khê đặt giỏ trước mặt Dư Tú Lệ: "Mẹ, mẹ cầm lấy mấy đồ này, xem như con với Giang Triều hiếu kính mẹ."

"Con để đấy mà ăn với Giang Triều, mẹ không cần đâu." Dư Tú Lệ vẫy tay cười.

An Khê dù thế nào cũng muốn bà nhận lấy, là con cái hiếu kính cha mẹ là điều nên làm. Ai cũng nói quan hệ mẹ chồng nàng dâu khó xử lý, nhưng cha mẹ Giang Triều đều là người rất tốt, từ khi cô gả vào nhà, trừ Dương Ngọc Liên ra, cả nhà ai cũng tốt với cô.

Người khác đối với cô, cô rất kính trọng, trả lại gấp mười cũng được. Không tốt với cô, cô cũng lười để ý.

"Mẹ, đồ của con dâu tốt của mẹ hiếu kính mẹ, sao mẹ lại không nhận chứ." Dương Ngọc Liên châm chọc. Hôm nay An Khê nhận được nhiều đồ như vậy, đã làm cô ta tức mắt rồi, cô ta nghĩ không ra, sao chuyện tốt gì cũng đến tay con nhỏ này, trước kia là ở phòng khám, nay đến cả viết câu đối cũng có phần của cô.

Dù sao thì sản nghiệp cũng vẫn là Chấn Nghiệp nhà cô ta, cô ta chỉ mong cô cho nhiều tí, cô ta cũng kiếm được ít đồ tốt.

Dư Tú Lệ không để ý đến lời châm chọc của Dương Ngọc Liên, bà quen không quan tâm đến đứa con dâu cả này rồi. An Khê ngược lại lại biết cảm ơn, tốt hơn nhiều so với Dương Ngọc Liên chỉ biết nhận không biết cho kia rồi.

An Khê hiếu thảo, trong lòng Dư Tú Lệ rất vui, cũng không từ chối nữa: "Vừa hay ngày mai lúc ăn cơm đoàn viên có thể nấu."

"Ngọc Liên, Tiểu Mai, An Khê, tối nay các con ngủ sớm đi, sáng mai dậy sớm, làm cơm đoàn viên cho sớm."

Giang Tiểu Mai trả lời với giọng trong trẻo.

Dương Ngọc Liên tuy lười, nhưng vẫn trả lời, lần đầu tích cực như vậy. Chỉ có An Khê vẫn còn chút mơ hồ, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.



Cô cho rằng Dư Tú Lệ bảo dậy sớm, là năm giờ sáng. Nhưng sáng sớm tầm hai ba giờ đã có người giục rồi.

An Khê bị tiếng gõ cửa của Giang Tiểu Mai đánh thức, cô miễn cưỡng mở đôi mắt đầy ngái ngủ ra. Cho rằng trời sáng rồi, cô vừa mới ngủ sao trời đã sáng rồi!

"Giang Triều, mấy giờ rồi?" An Khê xoa mắt, hỏi người đang quay lưng vào cô mặc quần áo.

"Tầm hai ba giờ gì đấy!"

Mới hai ba giờ á! Vẫn có thể ngủ thêm chút nữa. Vốn nữa người đã ngồi dậy lại chui vào chăn ngủ tiếp.

Giang Triều mặc xong quần áo, mới lôi người từ trong chăn ra. Trời lạnh, cô không nhịn được run lên. Lạnh không chịu nổi, mới hé mắt, thấy khuôn mặt mơ hồ của Giang Triều phóng to trước mặt cô. "Giang Triều, anh để em ngủ chút nữa."

Cuối cùng vẫn bị Giang Triều nửa kéo nữa vác lôi ra khỏi giường, An Khê giờ mới biết, thì ra cơm đoàn viên, phải làm sớm để ăn cho sớm.

Trong bếp, mấy người các cô nấu cơm nấu thức ăn khói lửa ngất trời, nhưng An Khê cũng không tham gia vào mấy, cô chỉ làm mấy món đơn giản như trứng rang, cơm rang. Còn những món chính phức tạp, cô không biết làm, hình như Giang Triều còn giỏi hơn cô.

Không giúp được gì trong bếp, An Khê chỉ đành ra quét sân, không khí lạnh khiến cô tỉnh ngủ hoàn toàn. Cô vừa thở làm ấm tay, vừa vung vẩy cây chổi trong tay, chạy nhảy xung quanh, định thông qua vận động giảm bớt khí lạnh trong người. Quét sân bình thường bị cô biến thành như đang nhảy múa.

Một bữa cơm nấu mất bốn năm tiếng đồng hồ, thịnh soạn chưa từng thấy, ăn quen cơm tập thể không ít dầu mỡ nào ở nhà ăn, mâm cơm trước mặt này phải nói là béo đến đổ dầu. Một con cá hấp cả con, nửa con gà chiên vàng giòn, còn một miếng thịt kho tàu to.

An Khê ngồi cạnh Giang Triều, Giang Đại Hữu nói mấy lời tốt lành, mọi người mới lần lượt động đũa, tốc độ nhanh đến nỗi làm người ta tuyệt vọng. An Khê cầm đũa một lúc mới bình tĩnh lại với tốc độ của mọi người.

Con cá đằng xa chỉ còn lại một nửa thôi, An Khê ngừng thở, đứng lên, phải gắp được cá mới thôi.

"Thôi xong, tay quá ngắn." An Khê có chút tuyệt vọng.

Giang Triều buồn cười gắp cho An Khê nửa cái đuôi cá, muốn ăn gì, đều gắp cho cô trước, rất nhanh, đồ ăn trong bát An Khê đắp thành một quả núi nhỏ.

"Giang Triều, em không ăn miếng thịt mỡ này." An Khê nhìn miếng thịt mỡ béo ngậy trong bát, trong bụng quằn quại.

" Không ăn gì thì bỏ vào bát anh!" Giang Triều gắp miếng thịt mỡ trong bát An Khê sang bát mình.

An Khê nở một nụ cười tươi với anh.

Không thấy miếng thịt mỡ kia, bụng cô cũng cuối cùng cũng dễ chịu rồi, gắp lấy thịt cá cho vào miệng.

Sao lại tanh như vậy! An Khê nhăn mày, cảm giác buồn nôn dâng lên. Cô đặt đũa xuống, xông ra ngoài, đứng ngoài cửa bịt miệng nôn khan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.