Tại phòng khám, An Khê cầm lên cái gối của Thiệu Bội Hà đã cho mình, trong đó có rất nhiều đồ ăn như một túi kẹo trái cây lớn, một mứt quả sấy khô, còn một cuộn vải màu hơi sậm có thể may áo.
Cầm lên mấy thứ này, An Khê cảm giác ấm áp trong lòng, có người nhớ mình thật tốt quá. Đợi khi nào đó lên thị trấn, cô sẽ báo đáp lại tấm chân tình của người ta thật thỏa đáng, nghĩ rồi cô cầm đồ cất vào trong tủ dưới bàn thuốc.
Giang Triều từ xa đi đến, dừng lại ngay ở cạnh cửa phòng khám, nhìn thấy An Khê đỡ đầu ngồi ở đó, đôi con ngươi màu hổ phách mở lớn không chớp lấy một lần, tròn vo, môi cong nhẹ để lộ hai hàm răng trắng sáng, trông ngơ ngác và ngốc ngốc. Anh đứng ở cạnh cửa rất lâu, không biết khóe mắt mình cùng đang cong lên vui thích.
"An Khê." Giang Triều khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu dựa vào cạnh cửa. Lúc đầu An Khê gục xuống một lúc, anh mới gọi.
Khi vừa nghe được giọng nói quen thuộc, đầu óc của cô vẫn chưa kịp loading nên chỉ vô thức ừ một tiếng. Đợi khi não bắt đầu vận động lại, cơ thể cô lại run lên lẩy bẩy, chớp chớp lông mi dài cong vút hai lần, rồi cắn môi chậm rãi xoay người lại.
"Giang Triều, chuyện hôm nay em không cố ý đâu." Mặt của An Khê đỏ bừng, càng giải thích càng rối. Cô gấp đến độ hốc mắt đỏ ửng lên: "Đồng chí kia hỏi tại sao hai chúng ta chưa kết hôn, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/70-am-ap-sung-ai-tieu-tri-thuc/1863574/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.