Ban đêm ở nông thôn yên tĩnh, sắp đến mùa đông nên gió lạnh buổi đêm còn mang theo khí lạnh, người đi vào buổi đêm càng hiu quạnh hơn trong gió rét.
Một chùm ánh sáng vàng mờ xuất hiện, đang không ngừng di chuyển về phía trước. Giang Triều đi ở đằng trước, cách khoảng nửa bước, An Khê đi theo sau lưng anh, cẩn thận tránh khỏi những vũng nước trên đường. Cô không có thói quen đi đường ban đêm, hơn nữa, bởi vì bệnh quáng gà của Điền Khê, không nhìn rõ đường đi, cho nên cô đi rất chậm. Giang Triều cũng không thúc giục, mà là thích ứng với tốc độ của cô, bước chân rất chậm. Nếu là lúc bình thường, anh có thể đi được rất xa với vài bước này.
Cơ thể này của Điền Khê phát dục rất tốt, trước lồi sau vểnh, rất có hương vị của gái trưởng thành. Lúc ở Bắc Kinh, người theo đuổi cô ta không hề ít, xem như là một viên ngọc trai quý trong đám bạn học. Ngoại trừ gia đình không phải hạnh phúc cho lắm ra thì cô ta là người nổi bật trong những phương diện khác. Chuyện này đã tạo thành tính cách vừa tự ti vừa kiêu ngạo của cô ta, bình thường cô ta chỉ dùng kiêu ngạo để che giấu tự ti.
Mà An Khê lại hoàn toàn trái ngược với cô ta, cô có dáng người cứng nhắc, gầy tong teo, không có mấy cân thịt, trên người cũng chỉ có nhìn thấy khuôn mặt kia. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng tiếp xúc quá nhiều với đàn ông con trai, trước khi xuyên không cũng chưa từng yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/70-am-ap-sung-ai-tieu-tri-thuc/1863572/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.