Thục Uyển đến căn phòng bố chỉ điểm, đứng trước mặt người phụ nữ tướng mạo muôn phần kiều diễm dõng dạc nói rõ từng lời: "Không biết chị cố tình phá đám hay giả vờ không biết, tôi vẫn xin phép được nói rõ: Tôi và Thiếu Thời đã là vợ chồng từ hơn ba năm trước. Đám cưới này chẳng qua là tổ chức kỉ niệm ba năm ngày cưới của vợ chồng tôi thôi nên chị đừng nhầm lẫn gì đó mà tìm cách chen ngang. Tội chia rẽ vợ chồng người ta trời đất khó dung lắm!"
Người đàn bà trợn mắt chỉ tay: "Mày...mày...dám rủa tao?"
"Tôi không việc gì phải nói điều dơ miệng mình như vậy! Tôi chỉ là nhắc nhở chị chút nhân quả kiếp làm người."
Cô ta tức đến xanh mặt: "Trông trẻ người mà miệng lưỡi cũng ghê gớm nhỉ?"
Thục Uyển ngồi ké bên mép bàn, gác chân lên ghế: "Không ghê gớm để mất chồng à? Chị chê anh Thời bỏ ảnh chứ tôi khôn nha!" Người đàn ông tốt bụng cưu mang bà cháu cô như vậy, có đốt đuốc tìm cả đời cũng khó thấy.
Lệ Hằng bí ngôn. Cô ta giở bài cùn: "Tụi mày trả con lại cho tao!"
Nghe câu nói này, người đàn ông ngoài cánh cửa định xông vào cho ả đàn bà phụ bạc chồng con một cái bạt tai. Nhưng anh kịp dừng lại vì nghe câu nói của vợ.
"Chị bỏ Thảo My khi con bé còn quá nhỏ. Hiện tại, con chỉ biết mỗi mình tôi là mẹ. Nếu chị còn chút tình mẫu tử thì đừng phá nát tuổi thơ trong ngần của con. Bởi suy cho cùng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/7-ngay-lam-vo/3643472/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.