Thấy Khê Nguyệt vẫn đứng lặng, Lôi Nghị Tước cố chấp muốn lấy lòng cô, đầu hắn khẽ dụi lên bả vai mà ngọ nguậy, trông chẳng giống gì một vị chủ tịch lạnh lùng trên thương trường.
“Nguyệt Nguyệt, em có thể gọi từ chồng được không?”
Lôi Nghị Tước rõ ràng vẫn chấp niệm với từ “chồng” kia.
Lúc trước Khê Nguyệt mất trí nhớ suốt ngày gọi chồng, ban đầu hắn còn khinh bỉ về mức độ ngốc nghếch, chỉ là hắn đâu biết, nghe một lần sẽ rơi vào trạng thái nghiện mãi.
Khê Nguyệt rời đi, giọng nói của cô không xuất hiện nữa, mọi thứ trả về ban đầu. Hắn lại nhớ đến giọng nói ngọt ngào cùng bộ dáng nũng nịu của cô.
Chỉ có Khê Nguyệt hơi bất lực nhìn hắn, từ chồng thật ra không khó nói.
Nhưng mà để nói trước mặt Lôi Nghị Tước, nó lại biển thành một trường hợp khác.
Sau cùng, cô cẩn thận dùng bàn tay đẩy Lôi Nghị Tước ra, một tay vỗ vỗ lên bả vai hắn.
“Nghị Tước, lúc trước anh thích tôi, ấn tượng với tôi có lẽ bởi vì bộ
dạng mất trí nhớ của tôi. Hiện tại tôi là Khê Nguyệt, không phải Khê Nguyệt của trước đây, anh cần có nhận thức rõ. Tôi sợ anh sẽ hối hận...
Chưa dứt câu, ánh mắt Lôi Nghị Tước biển hóa liên tục, nhưng cô thấy rõ sự ôn nhu và dịu dàng trong mắt hắn khi nhìn cô, giọng nói càng lúc càng chân thành.
“Trước đây hay hiện tại, trong đầu anh đều nghĩ về em, duy nhất em.”
“Khê Nguyệt, em sớm đã lấy trọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/7-ngay-chung-giuong-voi-ke-thu/3722737/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.