Chương trước
Chương sau
Khi trợ lý sắp xếp một phòng bao nhỏ cho Khê Nguyệt, cô mới biết trần đời có nhiều thứ “mỹ vị” mới lạ như vậy.

Một dàn tiểu thịt tươi đứng ngay ngắn vô cùng, nhan sắc điển trai, gương mặt phải dùng một thuật ngữ đỉnh nóc kịch trần để diễn tả.

Đến lúc này, Khê Nguyệt mới biết đến thú vui vì sao có thể được ưa thích.

Người càng lớn tuổi họ đều thích những thứ mới mẻ, vì vậy hiện tại Khê Nguyệt lớn tuổi, không tránh khỏi ham muốn nhan sắc điển trai của dàn “tiểu thịt tươi".

Bọn họ mang dáng vẻ gương mặt ngây thơ của một nam sinh, nhưng hình thể phải dùng đến từ hoàn hảo săn chắc của những người luyện tập võ, múi nào ra múi nấy, căn bản vô cùng mê người.

Khê Nguyệt không nén được, cô hắng giọng ho khan vài tiếng.

So với Lôi Nghị Tước, những cậu trai trẻ này có thể không ngang bằng, nhưng để xét về độ tươi rói, Lôi Nghị Tước lại không bằng những cậu trai trẻ này. (1)

Trông Khê Nguyệt giờ phút này không khác gì một phú bà, lưng dựa ghế, trên tay cũng là một xấp tiền mệnh giá lớn phe phẩy.

Ánh mắt bọn họ sáng rực, tiến lại gần cô muốn lấy lòng, dáng điệu vô cùng ngoan ngoãn.

Thì ra đây mới là cuộc sống thật sự của người có tiền, không phải suy nghĩ vẫn chìm trong sự thoải mái.

Khê Nguyệt cũng chỉ tay, vờ bày ra dáng vẻ vô cùng thành thục. Dẫu sao khi đến nơi đây, cô cũng không thể tỏ ra trạng thái gà mờ được, bằng không sẽ bị khinh thường.

“Ai làm tôi hài lòng, toàn bộ số tiền sẽ thuộc về người đó."

Vừa nói, còn vừa đưa đưa xấp tiền dưới toàn bộ ánh nhìn.

Một vài cậu tiểu thịt tươi tiến lên, lập tức đưa tay nắm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng mân mê lấy lòng, ánh mắt trông hệt như chú cún ngoan ngoãn.

Đôi khi chìm trong những thứ này, bản thân lại có quên được những nỗi đau thường ngày phải chịu.

Nhưng chưa vui chơi được năm phút, cửa phòng lập tức vang lên một tiếng rầm khiến toàn bộ người trong phòng hoảng loạn. (2)

Lôi Nghị Tước đứng ngay cánh cửa phòng sừng sững, bởi ngược ánh sáng khắp người hắn trông vô cùng nguy hiểm, cả người tỏa ra sự lạnh lẽo, ánh mắt nhìn hướng về phía cô lẫn dàn tiểu thịt tươi bằng sự tức giận.



Phía đằng sau là trợ lý của Khê Nguyệt hớt ha hớt hải đi theo.

“Ngài Lôi, thật sự rằng Khê tổng không có bên trong đây. Nếu ngài muốn gặp tôi sẽ liên lạc đặt lịch hẹn...

Trợ lý chưa nói xong, khung cảnh trước mặt đã tổ cáo hết thảy.

Cảnh tượng bên trong phòng xuân sắc, xung quanh là một dàn tiểu thịt tươi, vài người tiến lại hòng muốn lấy lòng đấm bóp vai của Khê Nguyệt, người thì mân mê bàn tay đang cầm xấp tiền.

Gương mặt Lôi Nghị Tước giờ phút này vô cùng khó coi, mất hết hình tượng cao thượng hằng ngày, hắn nghiến răng nghiến lợi, gắn từng chữ một.

“Cút hết ra khỏi phòng!”

Ngay cả Khê Nguyệt cũng bị làm cho giật mình, cô không phục mà lớn tiếng quát hắn lại.

“Anh im lặng, cuộc vui của tôi anh không được phép phá!”

Lôi Nghị Tước không đoái hoài, chỉ một mực đẩy ánh nhìn rét lạnh đến những tiểu thịt tươi mà đe dọa.

Đám tiểu thịt tươi nhìn khung cảnh hiện tại cũng nhận thức được tình hình, vội vàng chạy tán loạn mà rời khỏi phòng.

Trông không khác gì khung cảnh ông chồng đi đánh ghen.

Người rời đi hết, trợ lý muốn ngăn Lôi Nghị Tước phòng trường hợp người đàn ông có ý đồ xấu với cô cũng bị cản phía bên ngoài.

Cánh cửa bị hắn đóng lại, chỉ còn mỗi Khê Nguyệt ngồi lặng, ánh mắt Lôi Nghị Tước nhìn cô trông không khác gì nhìn kẻ tội đồ.

Hắn nhếch cao khoé môi.

“Thường xuyên chơi trò này?”

Vừa nói, Lôi Nghị Tước tiến lại gần, ngữ khí lạnh lẽo, ánh mắt tựa hồ mang theo lưỡi dao muốn giết người.

Khê Nguyệt không phục lập tức mà phản bác, thậm chí cô còn muốn chọc tức hắn, vì vậy giọng nói càng giống mấy người ăn chơi.



“Cũng thường thôi, những lúc ký hợp đồng vẫn thường được các đối tác chiêu đãi “món ăn” như vậy...

Cô chưa dứt câu, cằm đã bị người đàn ông siết chặt lấy đến đau, rõ ràng biểu cảm hiện tại đều do cô chọc hắn đến tức giận.

“Khê Nguyệt!”

Lôi Nghị Tước giờ phút này đối diện với cô vô cùng gần, gần đến mức cảm nhận rõ ánh mắt của nhau.

Để rồi hắn phát giác cô vì cái siết cắm của hắn mà đau đớn, hắn dùng lực đạo nhẹ lại.

Nhìn cô mặc chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo mở hờ để lộ xương quai xanh tinh tế, vừa gợi cảm lại không quá lộ liễu. Hơi thở hắn có phần nặng nề.

Mà Khê Nguyệt lúc này cũng nhận ra, Lôi Nghị Tước có vẻ đang say, mùi men rượu từ hắn truyền đến thoang thoảng.

Trong lúc chưa định thần, Lôi Nghị Tước đã lớn giọng ra lệnh với cô.

“Sau này em không được phép đến những nơi đây, bằng không mọi nơi em đến, tất cả tôi đều sẽ san bằng”

Khê Nguyệt nghe hắn đe dọa thì không phục, dựa vào đâu hắn gắt gỏng với cô thì được, ngược lại cô gắt gỏng thì chẳng mang tính chất đe dọa nào?

Có lẽ bởi vì cô yếu quyền thế hơn.

“Lôi Nghị Tước, anh đừng có mà quá đáng!”

“Quá đáng, tôi còn có thể quá đáng hơn như thế này nhiều!”

Vừa dứt câu, Lôi Nghị Tước trực tiếp cúi xuống hung hăng hôn lên đôi môi cô. Mùi rượu theo đó nồng nặc truyền đến.

Môi lưỡi đan xen, cảm giác vừa gây nghiện vừa mơ hồ này khiến cả hai quyến luyến đến mức không muốn buông.

Dần dần, Khê Nguyệt cảm thấy đau khi mà Lôi Nghị Tứïc trực tiếp cắn lên môi cô.

Rõ ràng Lôi Nghị Tước đã bị chạm đến điểm giới hạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.