“Khê Nguyệt, em dám đi thử xem? Tôi không ngại đem Giang thị sập đổ như cái cách tôi đã làm với tập đoàn Thương Hạn đâu!”
Lôi Nghị Tước một lần nữa đe dọa cô.
Khê Nguyệt thật sự không hiểu vì lý do gì có thể khiến hắn ghét cô như vậy, thậm chí dồn vào đường cùng.
Ánh mắt hắn lúc này như lưỡi dao, giọng nói đanh thép vô cùng.
Khê Nguyệt cắn chặt môi, bàn tay vùng vằng muốn thoát khỏi tay hắn, phút chốc cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, ngay khi tưởng chừng không trụ nổi mà ngã lập tức bị Lôi Nghị Tước ôm vào lòng.
“Nhẹ thế này?”
Lôi Nghị Tước ôm cô, cơ thể cô nhẹ tênh, giống như thể hắn đang bồng bế một đứa trẻ.
Ngay khi thân nhiệt Khê Nguyệt áp vào trong lòng Lôi Nghị Tước, hắn ngay lập tức nhận ra điểm khác thường, cất giọng nói vô cùng sốt sắng, trán cũng vì thế cúi xuống áp trán cô đo thân nhiệt.
“Sao người lại nóng như vậy?"
Khê Nguyệt mập mờ mở mắt, bản thân lúc này hoàn toàn không tỉnh táo, trước mặt chỉ là một mảng ánh sáng mờ mịt, ngay cả gương mặt của Lôi Nghị Tước cũng không nhìn rõ ràng.
Lôi Nghị Tước rốt cuộc cũng phát hoảng. Đem ôm trọn cô vào lòng, lòng bàn tay ôm rất chặt.
Khê Nguyệt vươn tay, bản thân vẫn giữ sự cố chấp ít ỏi, giọng nói run rẩy trong mơ hồ.
“Nghị... Nghị Tước, anh ghét tôi trừng phạt tôi là đủ rồi. Đừng động đến những người xung quanh tôi.”
Lôi Nghị Tước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/7-ngay-chung-giuong-voi-ke-thu/3721758/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.