Chương trước
Chương sau
Bác sĩ lần cuối kiểm tra kết quả cho Khê Nguyệt đã từng nói với Lôi Nghị Tước rằng, hiện trạng của cô chỉ đơn giản là mất trí nhớ tạm thời, thời gian khôi phục sẽ rơi vào không quá ba tháng, bởi va đập phần đầu không hề nặng nề.

Bản tính Khê Nguyệt sinh ra vào thời điểm mất trí nhớ có phần trẻ con bởi thấy bất an vì trước đó đối diện với nguy hiểm, hơn thế sẽ dễ dàng phụ thuộc vào người đầu tiên thấy.

Lôi Nghị Tước thi thoảng nhìn tờ giấy khám nghiệm kết quả. Cũng hơn ba tuần từ lần cuối hắn cứu cô, đem đến bệnh viện rồi bỏ lại. Vậy mà tính đến khi đem về, cũng gần được vỏn vẹn bốn ngày Khê Nguyệt tồn tại bên cạnh hắn.

Hắn vừa có suy nghĩ muốn Khê Nguyệt nhớ lại, để xem cô sẽ hành động như nào đối với trường hợp bản thân bị chính người cha của mình từ bỏ nhận, còn đưa vào viện tâm thần. Một phần khác, nghĩ đến nếu cô nhớ lại, chắc chắn việc bên cạnh hắn là không thể.

Bản thân Lôi Nghị Tước biết, nếu Khê Nguyệt nhớ, với tính cách của cô sẽ không tài nào mà chấp nhận bản thân hành xử như thế với hắn. Lôi Nghị Tước lúc đó cũng có thể ngông nghênh mà chà đạp quãng thời gian cô ngây ngốc.

Nói là vậy, nhưng nghĩ đến trường hợp Khê Nguyệt nhớ lại, vô thức bản thân sinh ra sự mất mát.

Cô nhớ lại, tức cô cũng không bên cạnh hắn.



Hơn sáu giờ chiều, người giúp việc chuẩn bị một phần ăn cho Khê Nguyệt, xong xuôi liền rời đi.

Khê Nguyệt ngồi trên ghế, cầm lấy phần ăn. Hầu như cô đều ngồi ăn một mình, bản thân rõ ràng chỉ có hai việc đơn giản ăn rồi ngủ, bên cạnh đó lại nghĩ đến và ngồi đợi Lôi Nghị Tước trở về ngủ cùng cô. So với người đàn ông làm việc đến tận đêm, cô không khác gì một người vô công rỗi nghề.

Vừa vặn lúc này, trên màn hình lớn của ti vi chiếu lại vụ tin tức cách đây không lâu, hiện tại vẫn là nguồn tin hot vô cùng.

[Ngày 27 tháng 11 năm 20XX, một bài báo từ các chuyên viên nghiên cứu địa chất và khảo sát các khu vực vùng núi đã làm chấn động và thu hút sự chú ý của nhiều tập đoàn lớn khi phát hiện ra một vùng núi mới chưa được khai thác. Đồng thời sở hữu lượng tài nguyên thiên nhiên phong phú và đắt giá. Nằm ở vị trí quan trọng, có tiềm năng lớn cho các ngành công nghiệp khai thác và phát triển hạ tầng. Chính vì vậy, nhiều tập đoàn lớn đã ra sức tìm đến và thực hiện thu mua mảnh đất lớn này.

Đi đôi với lợi nhuận, bên cạnh đó là các mối hiểm họa và thử thách từ địa hình hiểm trở, hằng năm khu vực này mưa liên miên, dự đoán gây khó khăn không nhỏ cho các tập đoàn lớn nếu có ý định thu mua và đầu tư. Bởi vốn thực hiện cải tạo sẽ lên tới nghìn tỷ đô.

Song, một số tập đoàn e ngại đã rút lui. Chỉ còn lại hai tập đoàn lớn vẫn trên hành trình giành lại quyền sở hữu từ khu vực vùng núi này là tập đoàn Thương Hạn lẫn tập đoàn Lôi Tước. Cạnh tranh gay gắt.



Ai nơi giới thương trường cũng đều biết, tập đoàn Thương Hạn lẫn tập đoàn Lôi Tước đấu đá nhau qua hàng năm trời. Nay mảnh đất chiếm vị thế lớn, hiển nhiên hai nhân vật lớn cũng kiên quyết đem phần lợi về bản thân.

Thế nhưng, trong một lần mang theo người đi kiểm nghiệm địa chất khu vực này, một trận sạt lở lớn đã diễn ra. Vô số mạng người theo đó ảnh hưởng, thậm chí kết cục vài trăm người là mất mạng.]

Khê Nguyệt nhìn đoạn tin tức diễn biến căng thẳng, trong vô thức một hình ảnh khác trong đầu lóe qua, khung cảnh trên ti vi bị phong tỏa, mảng đất lún sập xuống, có phần quen thuộc trong ký ức của cô. Dường như nó đã từng xuất hiện.

Khê Nguyệt căng thẳng hít một hơi sâu, phần cơm ăn liền không thấy ngon.

Hơn tám giờ, Khê Nguyệt nhìn thời gian đã trễ, vội vàng thay đồ ngủ.

Sau đêm qua, Lôi Nghị Tước quả thật đã căn dặn người mua một loạt bộ đồ mới. Vừa vặn hợp với cô, vì vậy đồ ngủ lần này không rộng, bên trên ôm sát nơi vòng hai đẫy đà, bên dưới rộng để cô thoải mái.

Thời điểm vào đông thật sự rất lạnh.

Khê Nguyệt bước ra khỏi phòng tắm, đợt gió lạnh từ ban công vẫn chưa đóng cửa sổ ùa đến, lạnh thấu xương hơn cả hôm qua.

Cô vội vàng đến ban công muốn đóng lại cửa lớn để tránh gió. Chẳng hiểu vì sao một cơn đau đầu ập đến bất chợt. Cô vô thức khụy người, bản thân có phần yếu ớt dựa vào lan can.

Cơn đau đầu ập đến rất nhanh rồi biến mất, Khê Nguyệt giữ bình tĩnh, cố gắng đứng lại lần nữa.

Cách thiết kế gian phòng của Lôi Nghị Tước có phần âm u lạnh lẽo, Khê Nguyệt nhìn một lát rồi đi đi lại lại, sau cùng cô rời khỏi phòng, xuống bên dưới lầu mục đích muốn đợi Lôi Nghị Tước trở về.

Nơi này không có hắn, cô không quen. Không gian cũng như phản nghịch như thể rằng cô không phải là chủ nhân.

Bởi là biệt thự tư nhân một người ở, khi người giúp việc rời đi, nơi đây cũng trở về dáng vẻ lạnh lẽo vốn có.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.