Chân mày của Úc Noãn Tâm nhíu chặt vào nhau, Hoắc Thiên Kình thấy thế thật rất muốn cười, đưa tay vuốt qua chân mày nàng, nhẹ giọng nói:
"Anh thấy em đúng là bị bệnh nghề nghiệp rồi, thật ra có đôi khi hiện thực rất đơn giản."
Nhìn vào đôi mắt đang cười của hắn, Úc Noãn Tâm hơi nghiêng đầu sang một bên: "Thật ra nếu như những suy đoán của em là chính xác thì mới là đơn giản, sự thật mà các anh nghĩ mới là phức tạp."
"Em cho rằng anh và Lăng Thần sẽ nhận lầm người sao?" Hoắc Thiên Kình thở dài một hơi, trong mắt là vẻ đau đớn không che giấu được.
Úc Noãn Tâm hiểu tâm trạng của hắn, nhẹ giọng nói: "Nhưng trước sau gì em vẫn khó có thể tiếp nhận được thân thế của Lăng Thần!"
"Sự thật là thế, khó chấp nhận thì cũng đã xảy ra rồi." Trong giọng nói của Hoắc Thiên Kình mang theo vẻ phức tạp rối ren.
"Vậy… anh thật sự cho là Lăng Thần giết ba sao?"
Úc Noãn Tâm biết lúc này không thích hợp nói đến chuyện này, nhưng nàng nhất định phải biết rõ tâm tư của hắn.
Sắc mặt của Hoắc Thiên Kình trở nên hơi nặng nề, một lúc sau mới khẽ nói:"Ít nhất cậu ta không cho anh một lời giải thích để vứt bỏ nỗi nghi ngờ."
Úc Noãn Tâm nhìn hắn không chớp mắt, không nói gì thêm, chỉ chìm vào trong suy tư…
Đêm khuya, ánh trăng chỉ còn lại một vầng sáng hơi nhàn nhạt…
"Đừng… không… Á…"
Úc Noãn Tâm bỗng mở mắt, ngồi dậy, mồ hôi nhễ nhại…
"Noãn, sao thế?"
Thân mình dầm dề mồ hôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/7-ngay-an-ai/2022274/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.