Đêm, trời lành lạnh.
Làn gió mát mang theo hơi thở của khí trời vào thu, có một cảm giác hơi cô tịch trong đó. Vài cánh hoa quỳnh trắng nõn theo làn gió bay vào cửa sổ, nhẹ nhàng rơi trên chiếc đàn dương cầm hình tam giác màu đen được đặt một bên trong phòng khách. Chúng khẽ bay lên cùng với tiếng đàn lặng lẽ, tỏa ra mùi hương thơm mát cuối cùng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Úc Noãn Tâm ngồi trước phím đàn, ánh đèn thủy tinh trong suốt chiếu lên gương mặt trắng như sứ của nàng, đồng thời cũng ánh lên vẻ sầu muộn trong mắt nàng.
Làn váy ngủ màu trắng buông xuống tấm thảm dưới chân, mái tóc đen xõa tung trên vai, những nếp váy gấp lại trắng như tuyết. Ánh trăng nhẹ nhàng tiến vào, đôi tay nhỏ khẽ dạo qua phím đàn, từng tiếng nhạc vang lên như tiếng sóng.
Tiếng đàn cứ như một dòng nước trong, rì rào réo rắt, giống như một làn gió trên mặt hồ khiến lòng người ta cảm thấy thanh sạch và thả lỏng, nhưng lại có vẻ hơi u sầu.
Tiếng hát khe khẽ bật ra từ đôi môi nàng…
Từng giọt từng giọt…
Hồ nước trong đáy lòng gợn sóng lăn tăn
Nhớ anh dào dạt như muốn vỡ tan
Em đâu dám soi mình trong gương
Nhớ anh da diết như đông tằm nhả tơ
Đêm khuya đau như ngừng thở
Lúc nhớ anh
Em cũng chỉ biết như thế
Từng phím trắng, từng phím đen
Nỗi đau thầm lặng trong quá khứ gõ vào lòng
I MissYou
Nỗi đau muôn đời của em…
Mỗi khi những ngón tay thon thả làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/7-ngay-an-ai/2022224/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.