Sự ấm áp ở đầu vai thấm vào lòng nàng một cách lạ kỳ, như một sự trấn an đánh tan những uất ức trong lòng nàng.
Ánh mắt Tả Lăng Thần nhìn Hoắc Thiên Kình có thêm phần sắc bén… Trong nháy mắt, đột nhiên hiểu rõ điều gì đó.
Từ đầu đến cuối Hoắc Thiên Kình vẫn nhếch miệng, khóe môi gợi cảm khẽ động. Ánh mắt hờ hững đảo qua mắt của anh rồi rơi vào khuôn mặt đau thương trắng bệch của Úc Noãn Tâm, trầm giọng nói: "Noãn, nên về nhà rồi."
Hắn nói rất tự nhiên như là giọng điệu quan tâm của người thân…
Úc Noãn Tâm vô thức ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn. Nàng không có thời gian để ý đến tại sao hắn lại tìm được nơi này. Có điều… từ gương mặt bình tĩnh kiên nghị của hắn không thấy có chút không vui cùng tức giận nào.
"Noãn Tâm…"
Tả Lăng Thần nhạy cảm nhận ra vẻ khác thường trong không khí. Khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ bất an cùng khẩn trương. Anh lập tức kéo tay Úc Noãn Tâm lại, mang theo một sức mạnh cưỡng chế giống như là tranh cao thấp với Hoắc Thiên Kình, giọng điệu cương quyết cùng cứng rắn: "Hoắc Thiên Kình, anh buông tha cho Noãn Tâm đi, người mà anh hận chỉ là tôi mà thôi, bất cứ lúc nào anh cũng có thể lấy mạng của tôi!"
Đầu ngón tay của Úc Noãn Tâm nổi lên chút lạnh lẽo. Bàn tay đã từng khiến nàng cảm thấy vô cùng an toàn và ấm áp hôm nay lại khiến nàng muốn vùng vẫy thoát ra…
Dường như thái độ cứng rắn cùng giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/7-ngay-an-ai/2022182/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.