"Còn có một điểm không hợp lí, vết thương trên người Ngu Ngọc là sao?" Hoắc Thiên Kình cảm thấy khó hiểu mà hỏi.
Kỳ Ưng Diêm than nhẹ một tiếng. "Qua sự kiểm tra của bên pháp y, phát hiện trên người Ngu Ngọc có rất nhiều vết thương, mới có cũ có. Ngoại trừ vết thương do vật sắc nhọn gây ra, còn có vết bầm do va đập mạnh. Chắc hẳn cô ta có hành vi tự làm tổn thương mình, hoặc là do chứng vọng tưởng bị hại, cô ta cố ý tự sát để trốn tránh."
"Nhưng bên trại an dưỡng không nhắc tới chuyện này!"
"Rất đơn giản, bất luận trại an dưỡng nào cũng sẽ không thừa nhận chuyện này. Thừa nhận đồng nghĩa với việc điều kiện an dưỡng và năng lực của nhân viên của họ có vấn đề. Bọn họ phải bảo vệ tính chuyên nghiệp của mình nên chỉ có thể giấu diếm, nhưng mà lại không nghĩ tới sẽ bị Úc phát hiện ra vết máu." Kỳ Ưng Diêm cười khổ.
"Xem ra, đối phương thực sự muốn đối phó Noãn cho nên mới làm như vậy…" Hoắc Thiên Kình chìm vào suy tư.
Kỳ Ưng Diêm thấy thế, ánh mắt lướt qua gương mặt suy tư của Hoắc Thiên Kình, lúc này mới nghe ra manh mối trong lời của hắn. "Noãn?" Anh ta cười rất mờ ám, như có ý chỉ gì đó.
Hoắc Thiên Kình liếc anh ta một cái, không nói gì.
"Xem ra Noãn của cậu thật sự mệt mỏi!" Trong nụ cười của Kỳ Ưng Diêm có một chút chế nhạo cùng mờ ám.
Hoắc Thiên Kình ngoảnh đầu lại, lại phát hiện Úc Noãn Tâm vừa rồi còn đang nghe phân tích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/7-ngay-an-ai/2022174/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.