Ngụy Tử Mộ lớn tiếng gọi cứu mạng vào bên trong, thân mình nhảy xuống, hắn đã học bơi, rất nhanh đã vớt Tuyên Lãng lên.
Không lâu sau, mọi người ồn ào kéo tới.
Nghe thấy tiếng Ngụy Tử Mộ, tim ta nặng nề nhảy một cái, vội vàng chạy qua.
Khi ta đến, Tuyên Cảnh Niên đã vớt hai đứa trẻ lên.
Ánh mắt ta lướt qua Ngụy Tử Mộ ướt sũng, hắn đứng bất động, đầu cúi thấp.
Ta không hề do dự chạy đến bên Tuyên Lãng.
Cậu sợ hãi vô cùng, tiếng khóc lớn dần, bám chặt lấy áo ta.
Tỉnh táo lại, ta hỏi hai người, Ngụy Tử Mộ không nói, Tuyên Lãng thì yếu ớt, nhưng vẫn mở miệng: “Lãng nhi trượt chân, rồi ngã xuống.”
Đến đây, ta liền không nói thêm gì nữa.
13
Lúc hoàng hôn, ta và Tuyên Cảnh Niên đưa Ngụy Tử Mộ ra ngoài.
Đến cổng, ta dừng bước, nhìn hắn: “Nếu bảy năm trước, ta không rời đi, vẫn là người có xuất thân nha hoàn, thô thiển không ra gì. Ngụy Tử Mộ, cậu bây giờ có lẽ chỉ ghét ta hơn so với bảy năm trước thôi.”
Hắn giống như cha hắn, sự cố chấp những năm qua, chẳng qua là vì tình yêu luôn nghiêng về phía mình, một ngày nào đó không còn thiên vị họ, liền không cam lòng.
Nếu ta không rời đi, không có Vương thị, sẽ có Lý thị, Trương thị.
Nếu không phải ta có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/7-nam-sau-hoa-ly/3630688/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.